Nếu như môn chủ La Sinh Môn còn ở đây thì chắc chắn đại chiến sẽ nổ ra giữa cô ta và tà ma nữ soái.
"Chuyện đó không quan trọng".
Tà ma nữ soái chậm rãi đi tới, nụ cười càng lúc càng âm trầm.
Trên lòng bàn tay của cô ta đã hiện lên một lốc xoáy, hẳn là một loại bí pháp cắn nuốt.
Nói cách khác, cô ta dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Bân.
Triệu công tử thấy vậy thì càng giãy dụa kịch liệt.
Lúc này hắn mới cảm thấy môn chủ La Sinh Môn tốt hơn nhiều. Nếu có thể hãy trở lại cứu ta đi!
"Trong một thời gian ngắn chắc chắn không thể ra được".
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn vào trong không gian, thấy vị kia vẫn còn đang giãy dụa ở bên trong.
Giờ phút này cho dù môn chủ La Sinh Môn có ra ngoài được thì cũng không phải là đối thủ của tà ma nữ soái. Tại sao? Bởi vì có kẻ nào đó đã hãm hại người ta rất thảm, cho dù người ta có thể nhặt được một mạng quay về thì cũng sẽ bị trọng thương dữ dội.
"Ngươi không muốn biết bí mật của ta hay sao?", Triệu Bân cười nói.
"Chỉ cần nuốt ngươi xong thì chuyện gì ta cũng biết", tà ma nữ soái nanh ác cười nói.
"Ngươi còn nhớ Sở Vô Sương hay không?", Triệu Bân nhẹ giọng nói.
Hắn vừa nói ra lời này thì trong mắt của tà ma nữ soái đã hiện lên một tia chật vật.
Không sai, đó chính là ý chí của Sở Lam, sau khi nghe thấy tên của cháu mình thì thần trí chớp mắt sống lại.
Nói cách khác, Sở Lam đang đối kháng với tà ma ở bên trong.
Nhưng sự đối kháng yếu ớt này hoàn toàn không đáng kể, cũng chỉ trong chớp mắt thì đã bị tà ma áp chế.
"Vô Sương ở trên trời có linh thiêng".
"Hay là để ta tấu cho ngươi nghe khúc Vô Sương?"
"Nói thực ra ngươi chưa từng quên được Sở Vô Sương".
Triệu công tử liên tục nói, không câu nào là không nhắc đến Sở Vô Sương.
Hắn không phải nói chỉ để cho vui mà là đang muốn kích động Sở Lam thức tỉnh. Nếu như Sở Lam còn ngủ tiếp thì tà ma kia nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn không cần Sở Lam chiến thắng tà ma, chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian là được.
Nhưng cho dù hắn có kích động cỡ nào cũng vô dụng.