“Sở Lam!”
Môn chủ La Sinh Môn không nhìn Triệu Bân mà chuyển sang nữ soái tà ma.
Thống soái quân Xích Diễm - Đại Hạ là người nổi tiếng, cô ta đã từng nhìn thấy tranh của nữ soái, nhưng tại sao Sở Lam lại truy sát Cơ Ngân? Bọn họ cùng một chiến tuyến thì mới đúng chứ? Cô ta nhìn xong thì mới biết nữ soái đã bị tà ma khống chế.
“Đại Hạ Hồng Tước!”
Môn chủ La Sinh Môn lẩm bẩm và hơi nheo mắt lại.
Cô ta là cảnh giới Thiên Võ nên đương nhiên tầm nhìn cũng rộng hơn, cô ta biết đó là tà niệm của Hồng Tước trỗi dậy. Tính ra thì cô ta và Hồng Tước cũng từng có duyên gặp vài lần, có rất ít phụ nữ khiến cô ta phải thấy kiêng dè và Hồng Tước là một trong số đó. Chính vì vậy nên cô ta mới nhận ra, chắc chắn là tà niệm của Đại Hạ Hồng Tước.
Đùng!
Nữ soái tà ma bị đẩy lùi, nhanh chóng đứng vững, giẫm cho mặt đất nứt vỡ.
Thấy môn chủ La Sinh Môn, ánh mắt của cô ta không còn bình thường nữa, dường như đây là một nhân vật tàn độc. Nửa đêm nửa hôm, từ đâu mọc ra một cao thủ Thiên Võ chứ! Vả lại, vị này còn không phải cao thủ Thiên Võ bình thường.
“Đã lâu không gặp”.
Môn chủ La Sinh Môn khẽ mấp máy môi, không biết là đang nói với nữ soái tà ma hay là nói với Hồng Tước.
Hai lão tổ của Long triều Đại Hạ đều là nhân tài, Hồng Uyên là đệ nhất thiên hạ, về điều này, cô ta thừa nhận vô điều kiện. Hồng Tước là nữ Thiên Võ kinh diễm nhất, về điều này, cô ta cũng thừa nhận.
Anh hùng tiếc thương anh hùng.
Nhân tài tiếc thương nhân tài.
Đợi khi lên đến cấp bậc như cô ta, những người có thể lọt vào mắt xanh của cô ta quả thực không nhiều.
Tiếc là Hồng Tước chết sớm quá.
Đúng vậy, cô ta thừa biết Hồng Tước chết rồi, biết từ rất lâu về trước.
Đại Hạ giấu được người trong thiên hạ, nhưng không giấu nổi cô ta.
Chẳng qua cô ta không nói với người khác, đến cả Diêm La Mặt Quỷ cấp chữ “thiên” cũng không biết.
La Sinh Môn mà, là người làm kinh doanh.
Cầm tiền của người ta, giúp người ta tiêu diệt người khác.