Tà niệm của tiên tiến hóa thành tà ma có thể đối đầu trực diện cùng cao thủ Thiên Võ rồi.
Càng không nói đến việc lúc này môn chủ La Sinh Môn bị thương nặng, dính bao nhiêu vết nứt từ không gian.
Ngoài ra còn học thêm bao nhiêu bí pháp “hàng nhái”.
Cái gì tồn tại tức là nó có thật, cô ta từng lưu chuyển công pháp và bí quyết bản nhái, không thể nào gạt bỏ được thực tế này. Nếu đã không thể gạt bỏ, nó sẽ tạo thành phản phệ, sức mạnh phản phệ còn rất mạnh. Mỗi khi động võ, sức mạnh phản phệ nhảy ra làm loạn, đụng chạm với công pháp của bản thân, đè nén cũng không đè nén được.
Đây là kiệt tác của Triệu công tử.
Cái hố này hắn đào có vẻ hơi to, cảnh giới Thiên Võ cũng thấy khó chịu.
Nhắc đến Triệu công tử, hắn đang rón ra rón rén lùi về sau.
Hai vị lão làng định đánh nhau thì hắn vẫn nên tránh xa ra, tốt nhất là lao thẳng lên trời hoặc trốn vào khe núi cực kỳ khuất để quan sát trận chiến. Nếu hai người lưỡng bại câu thương, hắn không ngại chạy ra lượn vài vòng.
Môn chủ La Sinh Môn không ngó ngàng gì tới hắn.
Chạy, ngươi cứ chạy thoải mái đi, trên người ngươi có lạc ấn mà ta đã trồng, dù ngươi chạy tới chân trời góc bể, lão nương vẫn bắt được ngươi.
Nữ soái tà ma cũng có chung tính toán như vậy, trên người Triệu Bân cũng có cấm chế mà cô ta đã khắc, chẳng qua Triệu Bân không biết thôi.
Lạc ấn của cảnh giới Thiên Võ, vô hình vô thanh, muốn tìm ra cũng không dễ vậy đâu.
Nói chạy là chạy!
Triệu công tử ngoẹo đầu chạy luôn, lao ra khỏi khe núi, chớp mắt đã mất tăm mất tích.
Tuy hắn đi rồi, nhưng nữ soái tà ma và môn chủ La Sinh Môn chưa hề đi, một người muốn cướp được cao thủ Thiên Võ vì thân xác này mới hoàn hảo, người khác thì muốn bắt sống tà niệm của Hồng Tước. Nếu đã là tà niệm thì nó sẽ có ý thức chủ quan, có cả ký ức lúc sinh thời của Hồng Tước, đem về nghiên cứu, chưa biết chừng còn kiếm được không ít bí mật.
Đùng! Binh!
Trong khe núi nhanh chóng vọng ra tiếng nổ.
Hai người phụ nữ đánh nhau mà động tĩnh cũng không tầm thường. Chỉ cần một đợt dư chấn cũng đủ ủi phẳng cả ngọn núi, đất đá bay ra còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị uy áp nghiền nát thành tro bụi rồi.
Đây là một trận đại chiến rất thú vị.
Một cao thủ Thiên Võ bị thương và tà niệm của một vị tiên, rất thú vị.
Đại chiến thú vị như thế, đâu thể thiếu khán giả được.
“Khán giả” ở đây chính là Triệu công tử, hắn dạo chơi bên ngoài một vòng rồi quay trở về vì đã tìm được một khe núi khá khuất, đang cầm kính viễn vọng nhìn trộm, nhưng chẳng thấy được thứ gì rõ ràng.