Triệu Bân không nhúc nhích hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào con chữ kia.
Nhìn hồi lâu, tâm thần không khỏi bị sa vào trong, đến giờ phút này, Triệu Bân như biến thành bức tượng, không hề động đậy, chân mày của hắn lúc thì giãn ra, khi lại nhíu chặt, vẻ mặt lại có chút hoang mang, sau lại như hiểu ra gì đó. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều không thể tiến vào ý cảnh, dù hắn thật sự đã thấy ý cảnh nhưng vẫn mãi không thể tiến vào.
Cứ thế trôi qua ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư mới thấy hắn run lên, trong mắt lóe lên tia sáng, ý thức mê ly, cuối cùng cũng đã tiến vào ý cảnh. Chung quanh là một mảng trắng xóa, không có gì cả, không người không sự vật, chỉ có từng luồng mây mù quanh quẩn, ánh trăng mờ mịt như tỏa ánh sáng vàng, bên trong ẩn chứa màu sắc dị thường.
“Đây là ý cảnh sao!”
Triệu Bân lẩm bẩm, kinh ngạc hồi lâu.
Trong giây phút chớp mắt ngẩn ngơ, một bóng người mềm mại thoáng qua.
Hắn không thể thấy rõ, chỉ biết là một người, bóng người hư ảo, có lẽ là chủ nhân của ý cảnh. Hắn cũng đã lên tiếng chào hỏi nhưng không ai trả lời, phản hồi lại là âm thanh cổ xưa, vang vọng không ngừng trong ý cảnh, bóng người hư ảo cuối cùng cũng xuất hiện rồi, toàn thân người này bao phủ bởi hào quang vàng rực rỡ.
Mà thế giới trong ý cảnh cũng thay đổi.
Nơi trống rỗng trở nên hỗn độn, sau hỗn độn thì dần biến ra trời đất, xuân hạ thu đông thay đổi liên tục, sông núi cỏ cây trải dài, hệt như quá trình phát triển biến hóa trời đất thuở sơ khai.
Triệu Bân xem mà hoa cả mắt.
Đây cũng là đạo sao? Có thể phát triển biến hóa vạn vật?
Đối với Triệu Bân, thật ra hắn không hiểu lắm nhưng sự diễn biến quá trình này lại giúp hắn nhìn ra một góc tảng băng chìm. Đạo là biến hóa muôn vàn, vạn vật thế gian đều có thể là đạo, còn ngộ ra bao nhiêu thì đều phải dựa vào chính mình.
Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Bân mở mắt, trở về hiện thực.
Đôi mắt hắn trở nên thâm thúy rất nhiều, còn có tia sáng kỳ dị lấp lóe.
Lại xem vách đá thì con chữ kia đã biến mất.
Triệu Bân dụi mắt để nhìn lại thì chữ kia đã biến mất không còn dấu vết.
Mấy ngày nay, hắn chẳng khác nào chìm đắm trong một giấc mộng, mà đầu óc vẫn còn khá mơ màng, khi nhớ lại những gì đã thấy trong ý cảnh, mọi thứ đã trở nên mơ hồ như thể trí nhớ đã thoái hóa, ký ức biến mất.
“Thật quái lạ!”
Triệu Bân ngây người, lẩm bẩm lầm bầm.
Tiểu Kỳ Lân hí lên một tiếng, kéo lại ý thức hắn từ trong cơn mê.
Triệu Bân tỉnh táo, vô thức nhìn vào nơi sâu thẳm, đúng là đã có tia sáng kỳ dị xuất hiện, mây mù che lấp bầu trời đều được nhuộm thành màu sắc rực rỡ, ngoài ra còn có khí bàng bạc cuộn trào mãnh liệt.