“Đừng ép ta nổi điên!”
Triệu Bân mắng ầm lên, nói lời tàn nhẫn nhất nhưng làm chuyện hèn hạ nhất. Miệng thì mắng vậy chứ hắn quay đầu bỏ chạy. Hắn có tu vi đấy, nhưng gần như không đáng kể, mà con sói lửa kia là hung thú cảnh giới Địa Tạng đấy.
Hổ xuống đồng bằng, đến chó cũng có thể khinh rẻ.
Hắn càng chạy thì sói lửa càng đuổi theo, ngọn lửa bắn ra khắp nơi.
Rừng cây bị thiêu cháy thành biển lửa, cũng thiêu Triệu Bân đen thui.
Không biết đến lúc nào, con sói lửa ba đầu mới rẽ sang hướng khác, bởi vì có một luồng sáng màu vàng xẹt ngang qua, trùng hợp là khoảng cách cũng rất gần. So với việc đuổi theo loài người, luồng sáng này có vẻ dễ đuổi theo hơn.
Phù!
Triệu Bân thở phào một hơi, chuồn ngay tức khắc.
Ánh sáng vẫn còn khá nhiều, chúng vọt khắp khu cấm địa. Đám động vật sống điên cuồng đuổi theo, nếu đuổi được thì còn đỡ, không đuổi theo được thì bắt đầu tranh giành. Cá lớn nuốt cá bé vẫn luôn đúng, kể cả ở trong Đọa Tiên Vân Hải.
Động vật sống mà lớn mạnh chuyên làm chuyện cướp bóc.
Triệu công tử trông thấy rõ ràng, một con rết khổng lồ bị một con chim khổng lồ màu đỏ thẫm xé nát thành từng mảnh. Cảnh tượng đẫm máu như thế tiếp diễn ở rất nhiều nơi, vì giành ánh sáng vàng mà không thể không ra tay.
Thảm trạng này kéo dài suốt tám chín ngày.
Tới ngày thứ mười, tiếng rống gào mới dần tan đi.
Bữa thịnh yến cuối cùng cũng hạ màn.
Đọa Tiên Vân Hải trở thành một đống hỗn độn, xác động vật sống có mặt ở khắp nơi, máu tươi chảy thành dòng như những con suối nhỏ, từng luồng huyết khí đậm đặc nhuộm hồng cả biển mây.
Phụt!
Triệu Bân đi đứng lảo đảo, vừa đi vừa ho ra máu.
Hắn cướp được khá nhiều ánh sáng vàng, nhưng cũng phải trả cái giá thảm khốc, gặp phải một con báo đen nên bị nó cắn mất một cánh tay, sau lưng còn kinh hãi hơn, da thịt bị cào nát, có thể trông thấy cả xương sống.
Nếu là ngày thường, lưu chuyển Trường Sinh quyết là có thể khôi phục rất dễ dàng.
Bây giờ tu vi yếu ớt, năng lực tái sinh bị áp chế, tốc độ hồi phục cực kỳ chậm.
Không lâu sau, hắn tiến vào một hang động.
Tuy bị thương thê thảm nhưng hắn mỉm cười rất vui.
Cầu cạnh phú quý trong hiểm nguy, đúng là không sai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!