Hắn cất bước trốn về sau.
Hắn vừa đi, mỏm đá đã bị luồng sáng kia đánh nát.
“Võ tu?”
Ông già một tay trông thấy mà kinh ngạc vô cùng.
Không nghĩ rằng, ngoài ông ta ra, ở trong Đọa Tiên Vân Hải vẫn còn người khác.
Sọat!
Ông ta đuổi theo, phóng ra một đống kiếm khí.
Triệu Bân dùng võ hồn ngự kiếm, dốc sức ngăn cản, kiếm khí và Long Uyên va chạm làm tóe ra rất nhiều ánh lửa, làm hắn chịu dư chấn không nhẹ. Ngưng Nguyên đối đầu với Huyền Dương, dường như hắn không phải đối thủ của ông ta. Dù đúng là đã khôi phục không ít tu vi, nhưng hạn chế bên trong cấm địa vẫn còn, nhiều thủ đoạn không dùng được, ví dụ như thiên nhãn thuấn thân. Với tu vi này, hắn không thể ngưng tụ được đồng lực, tất nhiên cũng không thể dùng thiên nhãn thuấn thân.
“Đi đâu hả!”
Ông già một tay cắm cây trượng đầu rồng xuống đất, một tay niệm chú.
Trong thoáng chốc, sóng gió nổi lên từ phía Triệu Bân trốn đi, nuốt gọn đất trời, đúng chuẩn bí pháp thủy độn. Triệu Bân chạy quá nhanh, nhất thời không phanh kịp, đâm đầu vào cơn sóng.
Phong!
Ông già một tay thét lên, ấn chú lại thay đổi.
Ông ta vừa dứt lời, sóng dữ kết thành băng từng tấc một, sắp sửa đóng băng luôn cả Triệu Bân.
Triệu Bân cưỡng ép mở Thiên Tráo Hộ Thể, phá tan lớp băng, thoáng chốc chuồn đi mất tăm.
“Thiên Tráo Hộ Thể?”
Ông già một tay khẽ nheo mắt, người của Dương Thiên thế gia?
Xem ra ông ta bị nhốt ở Đọa Tiên Vân Hải này quá lâu rồi, lạc hậu với thời đại, tất nhiên không biết rằng Đại Hạ sản sinh ra yêu nghiệt nghịch thiên, dù là bí pháp không truyền ra ngoài của Dương Thiên thế gia cũng dùng rất trơn tru.
Vào đêm.
Triệu Bân quay lại hang động.
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc xe nỏ, lắp cường nỏ, nhắm đầu nỏ vào miệng hang. Cứ đợi đó đi! Ông già một tay kia sẽ nhanh chóng tìm tới đây, bởi thế khi trốn đi hắn cố tình để lộ sơ hở, tỏa ra một ít khí tức. Với khả năng cảm nhận của lão già một tay, chắc chắn ông ta có thể bám đuôi tới đây.
Mà hắn chỉ việc ôm cây đợi thỏ là được.
Ở trong cấm địa bị hạn chế quá nhiều, hắn không dùng được bao nhiêu năng lực chiến đấu.
Thế nên, chỉ có thể dùng cách bẫy người.
Chưa được bao lâu, lão già một tay thực sự chạy tới.
Ông ta không ngốc, dùng hắc bào che chắn kỹ càng, nín thở, đồng thời cũng dùng bùa ẩn giấu,
Nhưng những thứ này lọt vào mắt Triệu Bân đều là vật trang trí.
“Là ngươi tự ra đây hay để lão phu lôi ngươi ra?”
Lão già một tay mỉm cười nham hiểm, nhìn chằm chằm vào sơn động, chắc chắn rằng Triệu Bân ở bên trong.