Không hổ là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên, báu vật mà ông ta sưu tầm rất là đỉnh, ví dụ như cây trượng đầu rồng, không phải vật tầm thường, nó được đúc từ huyền thiết Kim Dương. Loại huyền thiết này không có trong lãnh thổ Đại Hạ.
Sau khi hủy thi diệt tích xong, hắn lại tới tế đàn.
Lần này không ai làm phiền nữa, nhưng hắn không lại tới quá gần.
Lấy tế đàn làm trung tâm, trong phạm vi một trăm dặm là khu vực cấm tuyệt đối, ai tiến vào cũng bị tấn công. Hắn đứng ở bên lề, nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt. Tế đàn cổ xưa này bám đầy bụi bặm theo năm tháng.
Giống như lúc đó hắn đã đoán, bên trên có vết nứt.
Thời gian lâu dần, phong ấn đã bị hư hỏng, mới khiến khí căn nguyên của huyết mạch tràn ra ngoài.
Soạt!
Hắn biến ra một phân thân, dùng phân thân để dò đường.
Phân thân này chết một cách thê thảm, vừa bước vào đã bị nổ banh xác rồi, còn có một chút sát ý len lỏi theo phân thân chém về phía bản tôn, làm Triệu Bân sợ hãi cuống quýt bay về phía sau để trốn.
“Ai xây cái tế đàn này thế?”, Triệu Bân cảm thán.
Không biết do ai xây dựng, nhưng chắc chắn là một cao nhân.
Khỏi nói đến thứ khác, chỉ tính riêng cấm chế trên tế đàn này, đúng là không nể nang ai, thấy ai cũng đánh, đến cả phân thân cũng không ngoại lệ. Đánh thì đánh đi, còn ảnh hưởng tới bản tôn, may mà hắn cơ trí, không thì sẽ rất thê thảm.
Sau một thoáng bình ổn tâm trạng, hắn mới sải bước.
Hắn vòng quanh khu cấm địa đó, lượn tới lượn lui.
Nhìn suốt mấy ngày trời chẳng nhìn ra manh mối nào.
Sau cùng, chỉ còn hai chữ “lúng túng”.
Rõ ràng biết bên trong có báu vật, nhưng không thể qua đó được, rất là lúng túng đấy.
Lão tiền bối kia thật là, để lại báu vật cho hậu thế, còn bày đặt chiêu trò như vậy. Dù muốn thử thách cũng đừng xây một đường chết chứ! Nhìn đống hài cốt kia, có trời mới biết nó đã giết bao nhiêu người.
Hay nói cách khác, mục đích của nó là để giết người?
“Vị tiền bối kia rảnh rỗi tới vậy sao?”
Triệu Bân sờ cằm, đứng đó mà lầm bầm. Trong này ắt sẽ có huyền cơ, ví dụ như lối vào, nhưng hắn người trần mắt thịt vẫn chưa nhìn ra. Nếu Tú Nhi vẫn ở đây, chắc chắn có thể nhìn thấu ngay.
Ôi!
Thở dài một tiếng, hắn quay người bỏ đi.
Tình cảnh lúc này của hắn cực kỳ lúng túng.
Không tìm được huyền cơ của tế đàn, cũng không tìm được lối ra.