Có lẽ vì trên tay có máu, máu tươi nhuộm khắp chữ “đạo”, vách đá ầm ầm rung lên, chữ “đạo” trên vách đá cũng thay đổi hình thái, ánh sáng màu vàng kim chảy theo từng nét bút.
“Điều này…”
Triệu Bân trông thấy mà sững sờ.
Chỉ trong thoáng chốc, chữ “đạo” kia bỗng biến thành xoáy lốc, hút hắn vào bên trong.
Sau đó là một tiếng “bụp”.
Triệu Bân đã tiếp đất, rơi xuống tế đàn kia.
Hắn thoáng sững người, dường như đã hiểu ra. Tế đàn được bày ở đây, nhưng chữ “đạo” mới là lối vào, trong lúc vô tình, hắn lấy máu nhuộm đạo, chạm phải huyền cơ của nó, mơ mơ màng màng mở được cửa. Cơ quan này dường như là không gian truyền tống, chữ “đạo” dù là chữ nhưng cũng giống như một trận pháp truyền tống, chẳng qua là do đạo hạnh của hắn quá nông, nhãn giới quá thấp, chưa tìm ra hoa văn trận pháp ẩn giấu bên trong.
Đã bảo rồi mà!
Lão tiền bối để lại kho báu kia sẽ không quá tuyệt tình đâu.
Uỳnh!
Tế đàn ầm ầm rung lên, hút hắn vào trong.
Đến khi xuất hiện lần nữa, hắn đứng trên một mảnh đất hoang vu, không một nhành cây ngọn cỏ, nhưng mặt đất chất đầy hài cốt, bất giác khiến người ta nghĩ rằng đây là một nơi chôn cất từ cổ xưa. Ngoài những thứ này còn có một hồ nước tiên, nước hồ lấp lánh ánh sáng, sinh lực dồi dào, khí tức tràn trề, khoảng không bên trên tiên trì còn cả khải tượng đang diễn hóa, có thể nhìn ra Thương Long cuộn mình, Phượng Hoàng thét gào, Huyền Vũ mở đường, Bạch Hổ gầm rú, đúng là trận địa tứ thần khiến Triệu Bân nhìn vào mà trợn mắt há miệng. Hắn chưa từng thấy ảo ảnh nào như thế này.
Á á!
Tiểu Kỳ Lân hét lên, cực kỳ tung tăng.
Cây thần tạo hóa cũng không yên phận, cành lá rung lên xào xạc.
Hai mắt Triệu Bân lóe sáng, nhìn chằm chằm vào tiên trì, chắc hẳn đó là căn nguyên của huyết mạch.
“Đa tạ món quà của tiền bối”.
Triệu Bân cười khà khà, xoa xoa tay bước lên phía trước.
Căn nguyên huyết mạch mà, nếu tiến vào cơ thể, hắn cũng sẽ có huyết mạch đặc thù.
Soạt!
Không đợi hắn bước tới, phía trước tiên trì bỗng xuất hiện một bóng hình ảo ảnh, chắc hẳn là một thanh niên, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng vàng, đến cả mái tóc dài phiêu diêu cũng được dát vàng, vừa nhìn qua giống như một mái tóc màu vàng kim vậy, trên thực tế chỉ là được bao phủ bằng ánh sáng thôi. Rõ ràng đó là một con người, nhưng lại giống như vầng mặt trời, cũng giống một vị thần, với khí thế ngạo nghễ ngắm nhìn tứ hải bát hoang.
“Chói mắt quá đi!”
Triệu Bân dùng hết thị lực cũng không nhìn ra được diện mạo của người thanh niên đó, bởi vì ngũ quan của đối phương vô cùng mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng thấy đôi mắt sâu như bầu trời sao, thậm chí còn có vạn vật đang diễn hóa.