Đọa Tiên Vân Hải u ám, tiếng gào chấn động trời xanh.
Đám động vật sống phát điên phát cuồng, hoặc là đuổi theo, hoặc là tranh cướp, lửa nóng ngợp trời. Từ ngoài nhìn vào, huyết quang vọt tới mây xanh, tầng mây che phủ cấm địa cũng bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Động tĩnh quá lớn.
Bên ngoài cấm địa lại có người vây lại.
Thế nhưng vẫn không ai dám tiến vào, hung danh của Đọa Tiên Vân Hải không phải để trưng. Từ xưa đến nay, phàm là người tiến vào đều bặt vô âm tín, cho dù là cao thủ Thiên Võ cũng gặp nạn thôi.
Đùng! Binh!
Trong tế đàn, trận đại chiến chưa hề ngừng lại.
Trận chiến của riêng hai người không có khán giả, có trời mới biết rốt cuộc Triệu Bân và nhân ảnh vàng đã đánh nhau bao nhiêu hiệp, chỉ biết rằng Triệu Bân rất thê thảm, toàn thân chi chít vết thương, đầm đìa máu me.
Dù là thế, hắn vẫn tràn trề ý chí chiến đấu.
Có thể thắng hay không, hắn không biết, nhưng đối với hắn mà nói, trận chiến này là may mắn trời ban. Đánh nhau với nhân ảnh vàng có tác dụng rèn luyện tâm trạng khi đấu tranh. Nếu hắn là một miếng sắt rỉ, trận chiến này chính là một chiếc búa thần, đang lần lượt đập hắn hàng trăm nhát.
Thực tế chứng minh, đúng là may mắn vô cùng.
Tuy rơi vào thế hạ phong, nhưng chiến ý chưa từng giảm bớt.
Ý cảnh thăng hoa khiến hắn chiến đấu đến mức quên cả bản thân mình, mà trong vài khoảnh khắc nào đó, đòn tấn công của hắn đã cưỡi trên nhân ảnh vàng, tắm trong máu tươi, mãnh liệt vô cùng.
Sự thoát biến của hắn khiến đôi mắt của nhân ảnh vàng bắn ra ánh sáng.
Lần đầu tiên, đôi mắt của hắn ta có thêm vẻ hoảng hốt. Võ tu trẻ hèn mọn này dường như đáng sợ hơn tưởng tượng của hắn ta, không chỉ về khả năng chiến đấu mà còn là ý cảnh chiến đấu khủng khiếp.
Hay nói cách khác, còn có một thứ ý chí và chấp niệm nào đó.
Gặp lúc tuyệt cảnh, hắn chỉ cầu con đường sống.
Cũng chính tuyệt cảnh đã kích phát tiềm lực vô tận của hắn, diễn hóa thành một thứ ý chí chiến đấu “có ta thì không có địch”.
Nói là không có khán giả thì không đúng lắm.
Nguyệt Thần thỉnh thoảng sẽ liếc qua, nhưng không nói gì.
Đối với đồ đệ nhà mình, người làm sư tôn như cô ta cảm thấy tự tin tuyệt đối. Nếu Triệu Bân không đánh nổi một lạc ấn thì còn nói gì đến chuyện thành tiên, rồi làm sao có thể thành thần.
Phụt!