Chỉ có giờ này là trong đêm mới nhìn được bầu trời.
Thời khắc này trong đêm, mây mù không che khuất càn khôn.
“Ta hiểu rồi!”
Triệu Bân mỉm cười như thể đã tìm thấy đường ra.
“Tinh tượng...”
“Tinh tượng này...”
Dưới ánh trăng, Triệu Bân ngước mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Tối nay đối với cấm địa là một thời khắc đặc thù, không có biển mây che lấp, có thể nhìn rõ trời xanh, che giấu trong tinh tượng ẩn dưới mây mù là càn khôn tương ứng.
Trường hợp này không khác núi Bất Tử là mấy.
Chỉ cần tìm ra huyền cơ trong đó là có thể ra khỏi Đọa Tiên Vân Hải.
Là có thể lĩnh ngộ khảo nghiệm ở ải cuối cùng.
Môn chủ La Sinh Môn nhíu mày, cô ta cũng đang quan sát.
Thứ cô ta thấy và Triệu Bân thấy không giống nhau.
Trong mắt cô ta, mây mù mông lung còn đó, che đậy không trung, bao phủ cấm địa này.
Triệu Bân cũng chẳng bất ngờ về vấn đề này.
Có được truyền thừa nghịch thiên là hắn, cũng chỉ hắn có được đặc quyền này, đó là ở thời điểm đặc thù có thể thấy trời sao mênh mông, còn những kẻ khác, dù là môn chủ La Sinh Môn có cảnh giới Thiên Võ cũng không thể nhìn thấu càn khôn. Suy cho cùng, đây là khảo nghiệm của hắn, không liên quan tới người ngoài.
Vị tiền bối để lại huyết mạch chắc đã ăn mắng không ít lần.
Có quỷ mới biết trong cấm địa Đọa Tiên Vân Hải này có bao nhiêu cạm bẫy hại người.
Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Bân mới xuống khỏi mỏm đá, chui vào bóng tối như hồn ma, được đặc quyền xem xét tinh tượng, vào thời khắc đặc biệt thì phải có phương vị đặc thù mới có thể nhìn rõ.
“Ngươi...”
Môn chủ La Sinh Môn khẽ há miệng, vô thức đuổi theo.
Nhưng biết làm sao được khi tốc độ của Triệu Bân quá nhanh, không chờ cô ta kịp nói ra chữ thứ hai thì tên kia đã biến mất tăm.
Người nào đó rời đi làm cho cô ta cảm thấy không an toàn.
Giờ phút này, dù là cơn gió mát thổi qua, cô ta lại cảm thấy lạnh lẽo hơn.