Vì đi quá nhanh nên hắn đã vô tình quên mất môn chủ La Sinh Môn.
Kết quả là hắn biến ra hai phân thân, quay ngược trở về chỗ cũ bảo vệ đối phương.
“Người đẹp, bao nhiêu xuân xanh rồi?”
“Đã lập gia đình chưa?”
“Đừng sợ, hai chúng ta đều là người tốt!”
“Đại gia chúng ta rất ngây thơ, đến giờ vẫn còn là trai tơ đó!”
Hai phân thân này cũng thú vị phết! Họ sợ môn chủ La Sinh Môn nhàm chán nên trong khi ra sức hộ vệ, cả hai còn có thêm “dịch vụ” tám chuyện buổi tối, một trước một sau, lảm nhảm không ngừng nghỉ.
Trong đôi mắt đẹp của môn chủ La Sinh Môn bốc lên ngọn lửa, mặt mũi tối thui.
Cô ta lại coi thường Cơ Ngân, ngay cả phân thân cũng gợi đòn như thế.
“Là ở đây!”
Triệu Bân đã dừng lại, hắn leo lên một ngọn núi.
Một vị trí đặc biệt chính là đỉnh núi dưới chân hắn. Quan sát tinh tượng từ nơi này sẽ khác với chỗ ban nãy, có thể nhìn ra các vì sao nối liền với nhau như một tấm bản đồ. Theo hắn đoán đây là bản đồ cấm địa, chỉ cần tìm ra tuyến đường ra ngoài là có vô số con đường để thoát khỏi đây.
Mà điều kiện tiên quyết là hắn phải hiểu hết đã.
Chuyện yêu cầu chuyên môn như xem tinh tượng thì hắn rất có lòng tin. Trong Huyền Môn Thiên Thư mà Nguyệt Thần truyền lại cho hắn thì có không ít giảng giải về tinh tượng, dù chưa hiểu hết nhưng hắn vẫn có chút thu hoạch, nhìn tinh tượng khi mưa bão lúc trước đều linh nghiệm, trường hợp ngoại lệ vẫn là số ít vì càn khôn hỗn loạn mà thôi.
Sau nửa đêm, hắn mới xoay người xuống núi.
Thứ tinh tượng đó, hắn đã nhìn ra nhưng tạm thời là ra ngoài không được.
Vì sao không ra ngoài được thì là bởi trận pháp trong cấm địa thay đổi liên tục.
Phải đợi trận pháp ngừng lại.
Cũng không quá lâu!
Theo như hắn đoán thì lâu thì nửa tháng, sớm nhất cũng ba, năm ngày.
Khi quay lại, môn chủ La Sinh Môn vẫn ngồi an phận, không khó để nhìn ra vẻ mặt bực bội của cô ta, trong mắt còn có hai ngọn lửa. Hai phân thân cũng khá chuyên nghiệp, một trái một phải bảo vệ như môn thần, giờ họ còn đang lảm nhảm, hiển nhiên cả hai đã dồn ép cô ta tới mức sắp bùng nổ.
Vèo!