“Tiền bối đang ép ta dụng hình sao?”
Triệu Bân nói rồi lôi ra một cái roi da.
Môn chủ La Sinh Môn cũng khá kiên cường, chỉ nói một câu: Muốn chém, muốn giết hay róc thịt gì thì tùy ngươi!
Thấy thế, Triệu Bân cất roi, đồng thời lấy ra một túi bột gì đó.
“Đây là cực lạc tán!”
“Dùng chút là vui vẻ, dùng nhiều thì sẽ sung sướng như tiên luôn!”
“Thử một bao không?”
Người nào đó rất tinh tế hiểu lòng người, sợ môn chủ La Sinh Môn không biết đây là gì, hắn còn giải thích một chút, quan trọng là thần thái, vẻ mặt rất nghiêm trang, chẳng khác nào tiểu thương đang chào hàng.
Mặt môn chủ La Sinh Môn lập tức lạnh tanh.
Cực lạc tán là gì nào? Không cần Cơ Ngân giới thiệu, miễn là người có chút kinh nghiệm, ai cũng biết đó là loại độc gì, uống một túi không chỉ tăng hưng phấn mà còn hại đến cơ thể.
“Có đủ màu, đủ mùi, đủ vị”.
“Với căn cơ của tiền bối, chắc uống thêm hai túi cũng chẳng sao”.
Triệu Bân rất tự giác, hắn lại lấy ra thêm một rổ xếp đầy các túi cực lạc tán, bao này được đặt ngay ngắn bên bao kia, những hành động đó của hắn đang có ý muốn nói rằng: “Nhiều lắm, đảm bảo đủ”.
“Cơ Ngân…”
Môn chủ La Sinh Môn muốn động đậy nhưng lại không nhúc nhích được gì, ánh mắt đầy sắc lạnh.
Ai kia đã phong ấn chặt chẽ cô ta rồi, thậm chí còn chặn cả đường tự sát của cô ta nữa.
“Ta chỉ cần tiền, không cần mạng”.
Triệu Bân vừa nói vừa mở một túi ra.
Thứ bột mịn đó thơm nồng, thấm vào ruột gan.
“Tây Nhạc”.
“Vân U Cốc”.
Không thể không nói, Triệu công tử thẩm vấn rất có trình độ, môn chủ La Sinh Môn đã khai rồi. Nhưng mấy câu này của cô ta cứ ngắc ngứ, bên trong ẩn chứa chút nghẹn ngào, trong mắt không còn giận dữ mà đã rưng rưng, phản chiếu ánh trăng mờ ảo, chậm rãi ngưng tụ lại thành sương.
Khóc sao?
Triệu Bân thấy vậy thì khóe miệng giật nhẹ.
Trời đất chứng giám!