“Mắc tè sao?”
Triệu Bân liếc mắt, thử hỏi một tiếng
Môn chủ La Sinh Môn không trả lời, dứt khoát ngoảnh đầu sang phía khác.
Soạt!
Triệu Bân tằng hắng, giải phong ấn cho cô ta.
Môn chủ La Sinh Môn ôm bụng dưới, chân chạy thật nhanh, mặt thì đỏ bừng.
Lại thêm một lần muốn chui xuống lỗ nẻ cho xong!
Một lúc lâu sau vẫn không thấy cô ta quay lại.
Triệu Bân vẫn thản nhiên, ôm sách cổ ngồi đọc ngon lành.
Không sốt ruột!
Hắn không nôn nóng chút nào.
Lúc cần quay lại thì tự khắc cô ta sẽ quay lại.
Đúng thật là vậy, môn chủ La Sinh Môn đã quay lại, đằng sau còn có một tên to con đuổi theo, vốn dĩ định đi giải quyết xong thì sẽ tìm chỗ trốn, không ngờ lại gặp phải một con mãnh thú.
“Cút đi”.
Triệu Bân hét lên đanh thép.
Con thú dữ nghe thấy thì liền quay đầu bỏ chạy mất bóng.
“Còn chạy nữa không?”
Triệu Bân ngoảnh đầu, liếc nhìn môn chủ La Sinh Môn.
Môn chủ La Sinh Môn chỉ lo thở dốc, muốn chạy nhưng chưa chuẩn bị sẵn sàng, ở cấm địa này, đâu đâu cũng là cạm bẫy, đi giải quyết chút thôi mà cũng gặp phải thú dữ, e rằng chưa kịp ra ngoài thì đã bị gắp đi rồi.
Màn đêm từ từ buông xuống.
Lại là mùi thịt thơm nức, ngửi thấy là thèm!
Lần này Triệu Bân không phong ấn môn chủ La Sinh Môn nên cô ta tự tiến tới, đã bị xấu mặt mấy lần rồi nên cũng không để tâm mình sẽ xấu hổ thêm lần nữa. Lúc húp canh cô ta còn không quên nhìn sang Triệu Bân, một tên không biết xấu hổ mà sao lại nấu ăn giỏi đến thế? Mùi vị canh khá là thơm ngon.
Triệu Bân xem tinh tượng xong thì đi ngủ ngay.
Còn cô ta thì lại rất chăm chỉ...
Chăm chỉ cố sức khôi phục tu vi, liên tục dùng công pháp. Cấm địa rất nguy hiểm, đi đâu cũng có cạm bẫy, còn có Cơ Ngân, biết đâu chừng hôm nào đó hắn sẽ giết mình, thế nên cô ta nhất định phải khôi phục tu vi. Nếu như quay lại cảnh giới Thiên Võ thì việc đầu tiên cô ta làm là xử lý tên này.
Hả?
Cô ta bỗng dưng mở mắt ra.