Thành Thiên Thu vô cùng náo nhiệt.
Mỗi lần Triệu Bân trở về thì nơi này luôn rất náo nhiệt.
Tiệc tùng linh đình, mùi rượu bay khắp chốn.
Trong tiếng vui cười cũng không thiếu tiếng xuýt xoa, tặc lưỡi, xuýt xoa là về những gì mà Triệu công tử đã trải qua, tặc lưỡi là bởi vận may của hắn. Bộ phim truyền hình dài tám mươi tập trong trận soát hồn là trò lừa bịp người đời nhưng những đạo lý mà hắn muốn truyền đạt lại là thật, nếu như ai kia không phải gặp cơ may thì cũng là sắp gặp cơ duyên, thời đến không đỡ kịp, hắn không ngầu thì còn ai ngầu nữa.
“Giữ cô ta ở lại đây sẽ không có chuyện gì đấy chứ?”
Đại trưởng lão Ma gia nhỏ tiếng hỏi, “cô ta” trong lời của ông ta là đang chỉ môn chủ La Sinh Môn. Cô ta không phải người bình thường, mà là cao thủ cảnh giới Thiên Võ chân chính, ngộ nhỡ người này trở lại trạng thái bình thường, ngộ nhỡ cô ta làm loạn trong thành Thiên Thu thì bọn họ sẽ không thể nào khống chế được, những người khác cũng có cùng mối lo như ông ta.
“Đây là địa bàn của ta”.
Triệu Bân hạ giọng nói, câu nói mang hàm ý sâu xa.
Các trưởng lão không biết nhưng Thương Khung thì lại hiểu rất rõ.
Thành Thiên Thu chọn Triệu Bân làm chủ nhân thì hắn đương nhiên sẽ là vua chốn này. Vào thời điểm nhất định, Triệu Bân có thể kích hoạt trận pháp trong thành, có lẽ hắn không đánh lại môn chủ La Sinh Môn lúc đang ở trạng thái đỉnh cao nhưng vẫn có thể ném cô ta ra ngoài, miễn có Triệu Bân trong thành thì không có gì phải sợ.
Ai cũng yên tâm, ăn uống thả ga.
Cả nhà sum vầy vui vẻ, không khí đầy ấm cúng.
Trong lúc đó, Triệu Bân đã nhắc đến Vương Dương, mọi người nghe xong đều chau mày. Họ cảm thấy hơi ngạc nhiên, bất ngờ vì không ngờ Thánh tử Ma quật vẫn còn sống. Triệu Bân từng nói mình đã chém hắn ta thành tro lúc ở di chỉ Ma vực, bây giờ xem ra tên Vương Dương đến di chỉ ma vực ngày xưa chỉ là phân thân ma của hắn ta mà thôi.
Vậy phải mau tìm ra Ma quật thôi!
Còn cả Ma cung nữa, việc thống nhất năm mạch chỉ còn thiếu hai mạch này nữa thôi.
Không biết đến lúc nào tiệc mới tan.
Triệu Bân quay về núi, lên đỉnh núi bái tế phụ thân.
Sau đó là những giây phút thường nhật, hiếm khi hắn về nhà, cũng hiếm khi kề cận bên người thân, có lẽ vì quãng đường vừa rồi quá mệt mỏi nên Triệu công tử rất thích cảm giác này, những người khác cũng không nỡ làm phiền.
Hi hi!
Trên núi thỉnh thoảng lại có tiếng cười trẻ con vọng ra.
Môn chủ La Sinh Môn bé nhỏ ngây thơ và đáng yêu giống như một con tinh linh nhỏ, lon ton chạy đuổi theo con bướm trên bãi cỏ, cả thành chỉ có mỗi nhóc này là sung sướng nhất, cười khúc khích mãi thôi.
Nhưng, khi kiếm Thiên Sương được lấy ra thì hắn ta ngẩn ngơ.
Đương nhiên hắn ta nhận ra kiếm của môn chủ La Sinh Môn, nó chưa từng rời khỏi cô ta.
“Giờ tin chưa?”