Triệu Bân xấu hổ cười gượng, là do hắn quá lỗ mãng.
Nhưng đã đến đây rồi thì hắn phải cố gắng ngăn cản không cho Mục Thanh Hàn hét lên. Hắn liền phất tay đưa nàng ta vào mộng đẹp, có một chút chuyện tự hắn biết là được rồi, không nên gây ra động tĩnh quá lớn.
Sau khi xem xét thử hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mục Thanh Hàn an toàn.
Hắn lặng lẽ rời đi, trước khi đi còn không quên đắp chăn cho sư tỷ, trời lạnh quá, lỡ bị cảm thì lại không tốt.
Nếu Tú Nhi có ở đây thì cô ta chắc chắn sẽ hỏi: có trắng hay không?
Đâu chỉ trắng, dáng người còn rất khá!
Câu trả lời của Triệu công tử rất đơn giản dễ hiểu.
Khi ra khỏi phòng, Triệu Bân chảy máu đầy miệng.
Tối nay hắn đã dùng quá nhiều căn nguyên huyết mạch cho nên cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Huyết mạch bá đạo dẫn đến phản phệ cũng đáng sợ hơn bình thường, thậm chí phân thân của hắn ở khắp nơi cũng đều tiêu tán. Nói đến cùng thì căn nguyên huyết mạch của hắn cũng không phải là thứ có sẵn, khí lực của hắn vẫn còn trong quá trình thích ứng với nó.
Trong giai đoạn này mà vọng đọng chân nguyên thì có thể dễ chịu được mới là lạ.
"Tình huống gì vậy?"
Trong thành Thiên Thu có rất nhiều thanh âm cả kinh vang lên.
Mới vừa nãy phân thân của Triệu Bân ở trong thành đều nổ tung thành sương mù, tất cả lão tổ đều nhíu mày, hiển nhiên là chân thân của Triệu Bân đã xảy ra vấn đề.
Triệu Bân xuất hiện trở lại ở phòng của Thanh Dao.
So với phòng của Mục Thanh Hàn thì phòng của Thanh Dao không có quá nhiều cạm bẫy, hắn bước vào một cách thoải mái, sau khi truyền căn nguyên huyết mạch thì hắn lại không khỏi nhíu mày.
Không sai, Thanh Dao cũng là người bị trúng chú ấn.
Triệu Bân ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ thiền định một mình, hai mắt lóe sáng.
Là ai?
Là chú ấn của ai?
Đây là điều mà hắn muốn biết.
Ân Trú?
Tử Y Hầu?
Nữ soái tà ma?
Hay là Quỷ Minh, Vô Mi đạo nhân và U Tuyền lão tổ?
Hắn nghĩ đến những kẻ này đầu tiên, để thi triển được một loại chú ấn vừa tà ác vừa cường đại đến mức ngay cả hoàng hậu Đại Hạ cũng không hề phát hiện ra thì kẻ thi chú chắc chắn có cấp bậc không thấp, đầu óc tính toán cũng hơn người bình thường, nếu như ngay cả Hồng Uyên cũng trúng chiêu thì sợ rằng triều Long Đại Hạ sẽ phải đổi chủ.
Cứu.
Hắn nhất định phải cứu.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn nhúng chân vào vũng bùn này nhưng trong số những người trúng chú ấn cũng có bạn bè của hắn cho nên hắn không thể mặc kệ được. Hắn nhất định phải cứu được mấy người Thanh Dao, tiểu Vô Niệm, Lâm Tà cùng Tô Vũ, còn có mấy người Dương Huyền Tông cũng có ân với hắn cho nên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ván cờ này hắn phải tiếp tục đánh.
Sau khi tịnh tâm trở lại thì hắn lại khoanh chân thiền định.
Dưới ánh trăng, dáng vẻ của hắn trông rất trang nghiêm, ngay cả ánh sao cùng ánh trăng phản chiếu vào hắn đều tỏa sáng ánh vàng rực rỡ. Cho dù hắn đã gặp phản phệ nhưng khí lực vẫn chậm rãi thích ứng với căn nguyên huyết mạch góp phần xoa dịu thân thể của hắn.
Lặng lẽ, bầu trời đã hừng sáng.