Nhìn khí huyết của Cơ Ngân thì còn là huyết mạch không tầm thường.
“Sao lại không tập trung hả?”
Triệu Bân điềm tĩnh nói, Tru Tiên quyết của hắn đã rạch vỡ không trung.
Lão già áo tím gắng gượng đứng vững, vung chưởng đánh bay kiếm mang của Tru Tiên quyết.
Soạt!
Triệu Bân nhanh như tia chớp, dùng tới Phong Lôi quyết.
“Định không chết thì không thôi chứ gì?”
Lão già áo tím thét lên, tiện tay xách ra một cây huyết đao.
Thế nhưng, không đợi ông ta tấn công, toàn thân Triệu Bân đã phát ra ánh hào quang vạn trượng.
Đúng vậy, là thể ánh sáng.
Thể ánh sáng của Triệu công tử cũng khá chói mắt đấy.
Ưm…
Lão già áo tím rên rỉ, vì không kịp đề phòng nên hai mắt đen thui.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Triệu Bân lao tới, vung kiếm phá luôn đan điền, phế bỏ tu vi của ông ta.
Tiếng kêu la vô cùng thảm thiết.
Lão già áo tím ầm ầm đổ xuống đất.
Ực!
Tinh Hồn trông thấy mà nuốt nước bọt ừng ực.
Cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên đó, chưa đến ba chiêu đã bị phế bỏ rồi?
Kinh ngạc thì kinh ngạc chứ cậu ta cũng không chấn động lắm.
Nghĩ tới chuyện người nào đó giết hàng trăm vạn quân thì đây chỉ là chuyện nhỏ xíu xiu thôi.
Triệu Bân thu kiếm, đặt một tay lên đầu lão già áo tím, dùng thuật soát hồn.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương.
Lão già áo tím khó lòng kháng cự, bị soát hồn tới mức thất khiếu chảy máu.
“Ân Trú?”
Triệu Bân lầm bầm, là người của Ân Trú.
Người này phụng mệnh của Ân Trú tới bắt Tinh Hồn. Bắt cậu ta làm gì chứ, tất nhiên là để luyện đan. Có được huyết mạch đặc thù để dẫn đan thì sẽ luyện ra được đan dược phẩm cấp cao, tiếc rằng người này xui xẻo quá, đụng phải hắn đi ngang qua, thế là hao tổn một đại tướng.