Thánh Tử của Thiên Tông mà lại dính dáng tới truyền thừa của Ma Vực.
Những điều này, Thiên Tông có biết không?
“Tinh Hồn?”
Kiếm Nam, Mộ Chiêu Tuyết và U Lan chạy tới, trông thấy cậu ta mà khẽ nhướng mày.
So với họ thì Huyễn Mộng bình thản hơn nhiều. Đại trưởng lão đã dặn rồi, ông ấy mời Tinh Hồn tới làm khách, tiếc rằng tiểu tử này rất tinh ranh, lúc nào cũng mất dấu.
Thực tế chứng minh, công việc đòi hỏi kỹ thuật như bắt cóc người khác vẫn cứ phải Triệu Bân ra tay mới suôn sẻ được, ra ngoài một chuyến đã bắt được người về rồi.
“Còn có cả đệ tử Thiên Tông?”
Tinh Hồn khá mờ mịt, tất nhiên cậu ta nhận ra được Kiếm Nam, Mộ Chiêu Tuyết, U Lan và Huyễn Mộng. Ba người kia đến từ đỉnh Thanh Vũ, Huyễn Mộng lại cùng khóa với cậu ta, sao có thể chơi cùng với truyền thừa của Ma Vực chứ.
Không ai giải thích cho nỗi nghi hoặc của cậu ta.
“Có phải người nhà ông không?”
Triệu Bân xách bầu rượu, nhìn đại trưởng lão Ma gia.
Đại trưởng lão không nói gì, lão ta cùng các lão bối truyền thừa Ma Vực vây quanh Tinh Hồn xem xét.
Đáng tiếc là không nhìn ra được điều gì.
Thế nên, đành phải mời lão tổ xuất sơn thôi.
Thương Khung đang ngủ ngon thì bị đám đông gọi dậy, ông ta vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài, mặt mũi sa sầm.
Nhưng khi nhìn thấy Tinh Hồn, đôi mắt của ông ta xẹt qua chút kinh ngạc, giơ tay xách Tinh Hồn lên rồi ngửi ngửi cậu ta như một con cún, ngửi tới mức Tinh Hồn cảm thấy cuống quýt.
“Lão tổ?”
Đại trưởng lão Ma gia gọi một tiếng đầy thăm dò.
Thương Khung không đáp, sau khi hít ngửi một phen, ông ta xách Tinh Hồn đi mất.
“Có kịch hay!”, Ma Tử trầm ngâm.
Nhìn thái độ của lão tổ Thương Khung là biết Tinh Hồn và Ma Vực có quan hệ không đơn giản.
Chưa biết chừng nó cũng là lão tổ của nhất mạch, nếu đúng là như thế thì thành Thiên Thu quá may mắn rồi.
“Người mang huyết mạch đặc thù tập trung dưới chân núi”.
Triệu Bân thu hồi ánh mắt, lời này vọng khắp thành Thiên Thu.