"Không biết", Thương Khung khẽ lắc đầu: "Ngày xưa Ma quân đã từng bị trúng chú ấn này".
"Sau đó...?"
"Sau đó kẻ thi chú đã bị đánh thành bụi".
"Ông biết cách hóa giải không?", Triệu Bân vội vàng hỏi.
“Đơn giản”, Thương Khung tiện tay ném đồ văn đi rồi nói: “Tìm ra kẻ thi chú rồi đánh chết là được”.
"Lớn cả rồi, bớt nói mấy lời vô nghĩa đi", Triệu Bân đen mặt lại, nếu như ta có thể tìm được kẻ thi chú thì còn tới đây tìm ông nói nhảm hay sao?
"Để lão phu về tra bí quyển", Thương Khung thâm trầm nói.
"Câu này nghe mới giống tiếng người", Triệu Bân nhấp một ngụm rượu nói.
…
Thương Khung đã đi tra bí quyển.
Trên thực tế là ông ta đang đi tĩnh tâm suy nghĩ.
Làm gì có bí quyển nào có nhiều kiến thức hơn ông ta, phải biết rằng ông ta là một lão già đã sống tám ngàn năm!
Triệu Bân đã nhìn thấu nhưng không nói ra.
Ít nhất thì Thương Khung cũng đã nhận ra chú ấn này.
Nói thật, hắn chưa bao giờ nghe nói đến thứ gọi là ma chú Ám Hắc, nhưng chỉ cần nghe tên là đã biết đó là một loại bùa chú rất quỷ dị tà ác. Ma quân đúng là đáng sợ, bị trúng chú ấn mà vẫn mạnh mẽ giết được kẻ thi chú, kẻ thi chú chắc chắn đã chết rất buồn bực.
"Khốn kiếp, thả ta xuống".
Tinh Hồn kịch liệt giãy dụa, lại mắng chửi ầm lên.
Triệu Bân định thần, chậm rãi cởi dây trói cho Tinh Hồn.
Hai chân của tên nhóc này rất mau lẹ, mới vừa thả nó xuống là nó đã chạy biến đi mất.
Triệu Bân cũng mặc kệ.
Hắn nhìn thấy Tinh Hồn chạy đi cũng không thèm để ý.
Chạy đi, ta cho ngươi chạy trối chết.
Nếu như ngươi có thể chạy ra khỏi núi Bất Tử thì ta mang họ của ngươi luôn.
Thật vậy, khi Tinh Hồn rời khỏi thành Thiên Thu thì liền không biết phải đi đâu.
"Sư bá, đây là ma chú Ám Hắc sao?"
Bên này, Triệu Bân đã thông qua phân thân ở Thiên Tông báo cho Dương Huyền Tông biết về chuyện chú ấn.