"Ma quân là cường giả vượt qua cảnh giới Thiên Võ, có rất nhiều cách để tìm được kẻ thi chú", Thương Khung nói: "Ngươi không thể tìm được kẻ thi chú bằng cách của ngài ấy nếu như ngươi không ở đẳng cấp đó".
"Có cách nào để phá bỏ chú ấn mà không cần tìm ra kẻ thi chú không?"
“Gần như là không thể”, Thương Khung lắc đầu khoanh tay nói: "Phụ chú được khắc sâu bên trong căn cơ của người bị yểm chú, nếu như ngươi hấp tấp động tới nó thì nhẹ nhất là làm tổn hại căn cơ, nặng hơn thì còn có thể khiến cho người đó bỏ mạng. Hơn nữa chú ấn này ẩn quá sâu, ngay cả ngươi cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút, ngươi nên hiểu được nếu như phá hủy nó không đúng cách thì sẽ gây nên hậu quả gì".
"Nếu không giải được chú ấn này thì sẽ có hậu quả gì?", Đao Vô Ngân ngập ngừng hỏi.
"Nếu như kẻ thi chú muốn thì hoàn toàn có thể hút những người bị trúng chú ấn thành thây khô", Thương Khung chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt của Đao Vô Ngân đã trắng bệch.
"Ngươi không cần quá bi quan", Thương Khung lại nói: "Cục diện này mặc dù không dễ phá nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Yểm nhiều chú ấn như vậy thì kẻ thi chú cũng phải chịu khổ sở, hấp thụ một loại căn nguyên huyết mạch thì không có vấn đề gì nhưng nếu như hấp thụ quá nhiều loại căn nguyên huyết mạch thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề xung đột huyết mạch, làm không tốt còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma, tất nhiên cũng có thể bỏ mạng. Đã là chú ấn tà ác thì tất nhiên sẽ mang theo nguy hiểm trùng trùng, nguy hiểm đó không chỉ đối với người trúng chú mà còn đối với kẻ thi chú".
Lời giải thích của Thương Khung rất dễ hiểu.
Cho dù có ăn được nhiều đến đâu thì cũng phải có khả năng tiêu hóa mới được.
Đã không tiêu hóa được mà còn muốn ăn nhiều thì tất nhiên phải chịu khổ sở.
Đao Vô Ngân im lặng đến đáng sợ.
Triệu Bân cũng trầm mặc không nói.
Đạo lý bên trong thì ai cũng có thể hiểu nhưng nếu như chú ấn không được giải thì mạng của người trúng chú sẽ mãi mãi nằm trong tay của kẻ thi chú, nếu như kẻ thi chú mạnh lên và bắt đầu ra tay thì sẽ có rất nhiều người chịu tai ương.
"Làm sao để tăng tốc độ dung hợp căn nguyên huyết mạch?", Triệu Bân hỏi Thương Khung.
"Ngươi thông minh tài trí như vậy mà còn đi hỏi vấn đề này sao?", Thương Khung vặn vẹo cổ nói.
Triệu Bân ho khan một tiếng, câu hỏi này đúng thật có chút ngu ngốc.
Quá trình dung hợp căn nguyên huyết mạch cần thời gian rất dài để thích ứng hoàn toàn với khí lực, hơn nữa cho dù có dung hợp hoàn toàn thì sức mạnh cũng có sự chênh lệch không nhỏ với căn nguyên huyết mạch bẩm sinh.
Dù sao thì hắn cũng nhận được căn nguyên huyết mạch này quá trễ.
“Có một loại hoa tên là hoa Huyết Linh bảy màu, có chút tác dụng đối với việc dung hợp căn nguyên”, Thương Khung vuốt râu nói với vẻ mặt âm trầm: “Nhưng loại hoa này không dễ tìm, ở thời đại này hầu hết đều đã tuyệt tích".