Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Từ khi kết đồng minh, ai kia cứ như gặp thời, lên như diều gặp gió.  

 

Hắn ta có dốc hết sức theo cũng không theo kịp.  

 

Người cùng thời với hắn mà gặp hắn thì đều phải ngượng.  

 

“Biết tìm chỗ thật đấy”.  

 

Ở cách đó không xa, trưởng lão của ba mạch tụm lại, vây quanh xem tới xem lui bản đồ.  

 

Nếu không nhờ Ma điện chi viện, đúng là không dễ tìm, vùng biển này rộng đến vậy, lại có nhiều đảo đến thế, nếu tìm từng đảo một thì biết đến năm nào tháng nào.  

 

Thương Khung cũng rất cầu tiến.  

 

Lúc ông ta đến có mang đến một chồng bí văn, lúc này ông ta đang vùi đầu đọc sách, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn Triệu công tử một cái. Ông ta đang tra cứu thông tin huyết mạch của Triệu Bân, với lý do hay ho này, ông ta còn lấy được một ít máu của người nào đó.  

 

Phải nói đấy thật sự là một loại huyết mạch kỳ lạ.  

 

Chỉ có hai, ba giọt máu thôi mà chứa đựng rất nhiều tinh nguyên.  

 

Soạt soạt!  

 

Đông Hải dưới ánh trăng vô cùng đẹp.  

 

Rất nhiều thuyền thương gia nối đuôi nhau phóng nhanh qua.  

 

Ngoài ra còn có những người hoạt động về đêm, kết bè kết phái, hơn nữa còn đằng đằng sát khí, một cái tên được dành riêng để gọi bọn họ là “hải tặc”, chuyên giết người cướp của.  

 

Trên đường đi, bọn Triệu Bân đã gặp mấy tốp.  

 

Không khó để dự đoán kết cục!  

 

Hải tặc cướp bóc quanh năm cũng có lúc bị cướp.  

 

Người như họ cướp còn sạch hơn cả hải tặc, nếu không phải vì chẳng có thời gian thì họ nhất định sẽ tìm cho ra sào huyệt của đối phương, bới đến tận gốc, xem như là thay trời hành đạo.  

 

Không biết đến lúc nào, các cao thủ đã tụ tập lại hết trên mũi thuyền.  

 

Tận sâu dưới biển có mùi máu tanh xộc lên, mặt biển cuồn cuộn đã bị nhuốm đỏ, nghe kĩ thì dường như còn có thể nghe thấy tiếng nổ và la hét chém giết, không cần phải hỏi cũng biết là đằng đó đang có đánh nhau quyết liệt.  

 

“Tăng tốc lên!”. Đại trưởng lão Ma gia hét lớn.  

 

Cần gì ông ta phải nói, các trưởng lão cầm lái cũng đã xắn tay áo.  

 

“Đúng là Nhật Quốc thật rồi”.  

 

Đại trưởng lão Ma sơn cầm kính viễn vọng, cố trông về phương xa.  

 

Khi tiến lại đủ gần, dường như ông ta có thể nhìn thấy rất nhiều chiến thuyền đậu trước một hòn đảo, cũng có thể nhìn thấy được cờ treo trên chiến thuyền đang phần phật trong gió, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhận ra biểu tượng trên lá cờ.  

 

Chính vì nhận ra nên các cao thủ mới đồng loạt lấy đồ nghề ra.  

 

“Trận thế không nhỏ đâu”.  

 

Triệu Bân cũng đang quan sát, hắn quan sát bầu trời trên đảo, bầu trời đen kịt, đầy những ghế ngồi bay. Để cướp được Ma điện, trời mới biết Nhật Quốc đã phái bao nhiêu cao thủ đến, Ma điện không ngốc, còn biết tìm quân chi viện, nếu như không có chi viện thì nhất định bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn quân.  

 

“Cảnh tượng thật quen thuộc”.  

 

Lão tổ Bạch gia vuốt râu, nói với vẻ buồn bã.  

 

Ngày xưa nhà họ Bạch của ông ta cũng bị bao vây tấn công như vậy, và cũng liều chết cứu viện.  

 

Số họ chưa tận nên gặp được quý nhân như Triệu Bân.  

 

Vận may của Ma điện lúc này cũng không tồi, có quân của ba nhánh đang đánh đến.  

Vèo!  

 

Triệu Bân để lại một phân thân rồi dẫn đầu xuống thuyền trước. Hắn khoác áo choàng đen, âm thầm lẻn vào trong.  

 

Chi viện thì chi viện nhưng cũng phải vào trong đảo xem tình hình trước đã.  

 

Nếu Nhật Quốc chỉ điều một chi đội đến thì có thể đánh trực diện, nhưng ngộ nhỡ trong đảo còn có cao thủ của những thế lực khác thì không thể đánh trực diện được, dù sao thì đấy cũng không phải là địa bàn của bọn họ.  

Nhấn Mở Bình Luận