Thứ hai là phía cường giả của thành Thiên Thu,
Thứ ba chính là phía của Triệu công tử, hắn vừa chạy vừa trốn, đằng sau là vua Man đời thứ ba vừa đuổi vừa đánh, bởi vì ông ta là con rối, không dùng được bí pháp, rất khó đánh trúng hắn.
Triệu Bân không phải tên ngốc, hắn không đứng im cho ông ta đánh đâu.
Vua Man không dùng được bí thuật không có nghĩa là cường giả nước Tiểu Nhật không dùng được, không ít người từ xung quanh vây lại, đòi đánh phối hợp với vua Man, mà “phối hợp” ở đây chỉ là thi triển thuật phong cấm.
Không cần quá lâu, vài ba khoảnh khắc là được, đủ cho vua Man đánh hắn thành tro rồi.
Phong!
Nói tới là tới, bốn cao thủ Chuẩn Thiên lần lượt chia ra bốn góc, đồng loạt niệm ấn quyết.
Dứt lời, gầm trời rung lên bần bật, hoa văn trận pháp dày chi chít khắc lên tầng không, nhanh chóng siết chặt lại. Triệu Bân như nhảy vào đầm lầy, tốc độ giảm mạnh, không đợi hắn phá được cầm cố, một đợt phong ấn khác đã ập tới, sau đó là đợt thứ ba, đợt thứ tư…
Mấy thứ này chẳng đáng kể gì.
Chủ yếu là vị phía sau hắn đã xách rìu chạy tới.
Phá!
Triệu Bân khẽ quát lên, dùng phân thân tập trung sức mạnh để tạo ra Thiên Tráo Hộ Thể khổng lồ, cộng thêm Rồng Thần Vẫy Đuôi cỡ lớn, cưỡng ép phá được cầm cố, chỉ thoáng chốc đã thoát ra khỏi vùng trời đó.
Hắn vừa mới trốn đi, vua Man đã ập tới, nhát rìu của ông ta thật là bá đạo.
Triệu Bân run rẩy, nếu dính phải đòn tấn công này, hắn sẽ bị chém thành hai nửa mất.
“Ngươi cũng biết tìm chỗ đấy!”
Triệu Bân cười khẩy, hắn đã thông qua tia sáng không thể nào nhìn ra kia mà tìm thấy vị trí của kẻ thao túng. Vì tìm tên này mà hắn tốn quá nhiều sức, bởi vì tia sáng kia thoắt ẩn thoắt hiện, hắn cho rằng kẻ thao túng đã bày bố thuật che giấu, đến mức cứ đuổi theo một hồi lại mất dấu.
Nhưng lần này hắn trông thấy rất rõ.
Kẻ thao túng không ở trên mặt đất, cũng không ở trên không trung mà ẩn mình dưới đáy biển.
Phong!
Cường giả nước Tiểu Nhật lại lên tiếng, đồng loạt dùng phong cấm.
Chịu thiệt một lần nên Triệu công tử sẽ không mắc bẫy lần thứ hai, không đợi cấm chế ập đến đã trốn đi trước. Nếu phong ấn của đối phương cũng được tính là đòn tấn công thì lần này họ đánh hụt rồi.
Soạt!
Triệu Bân thay đổi phương hướng, từ trên trời sà xuống.
Nhìn từ phía xa, đó là một luồng sáng vàng, “tùm” một tiếng rơi xuống đại dương.
Đùng!
Vua Man đời thứ ba đuổi theo sát nút.
Sau đó là từng đợt sóng lớn cuộn trào dữ dội.
Dưới lòng biển có trận chiến, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ.
Triệu công tử tìm được kẻ điều khiển con rối, chẳng nói nhiều lời, lập tức khai chiến.
Đúng như hắn dự đoán, kẻ thao túng không phải võ tu tầm thường mà là một cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, nói cho đúng hơn là một cao thủ Thiên Võ bị tụt tu vi xuống đạt đỉnh Chuẩn Thiên. Dạng nhân tài như này hắn cũng từng gặp vài lần, xét về khả năng chiến đấu hay căn cơ, không phải cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên nào cũng bì được.
Kẻ từng làm cao thủ Thiên Võ, phong phạm vẫn còn sờ sờ ra đó kìa.
Cường giả nước Tiểu Nhật trông chừng bốn phía, chỉ đợi Cơ Ngân lao ra sẽ tuyệt sát.
Một bóng người nhanh chóng vọt ra khỏi đáy biển.
Không phải Triệu Bân, mà là một ông già tóc trắng, nhúm râu nhỏ dưới mũi trông rất “đứng đắn”.