Trên gương mặt của thi thể cấp Tiên không có một chút cảm xúc nào.
Ánh mắt của thi thể thì mờ mịt, không hề có tiêu cự.
Hình thái này trông giống hệt một con rối.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tại sao thi thể cấp Tiên lại thức tỉnh?"
"Thi thể vùng dậy thật sao?"
Khắp hòn đảo nhỏ đều vang lên những tiếng cả kinh, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên hết sức khó coi, lấm lem bụi đất.
Triệu Bân cũng là một trong số đó, hắn đang bò ra khỏi đống đổ nát cùng với Thương Khung.
"Ông đã làm cái gì vậy?", Triệu Bân mắng.
"Ta chẳng làm gì cả, chỉ truyền vào trong thi thể một chút khí huyết của ngươi mà thôi", Thương Khung đáp.
Ầm!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì thi thể cấp Tiên đã từ trên trời giáng xuống.
Hai người chỉ vừa mới đứng vững thì lại bị chấn trở mình.
Triệu Bân thì không sao bởi vì hắn có nội tình hùng hậu cho nên có thể miễn cưỡng gánh chịu được, nhưng Thương Khung thì rất thảm. Ông ta bị uy lực cực mạnh chấn đến mức máu thịt be bét rồi rơi vào một vũng nước, sau đó nhuộm đỏ cả vũng nước đó.
Thi thể cấp Tiên không để ý đến Thương Khung, chỉ đi thẳng tới chỗ Triệu Bân.
Toàn thân của thi thể lúc này toàn là tử khí.
Triệu Bân thấy vậy thì sắc mặt trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Đây là điềm báo của thi biến, âm khí tích tụ khiến cho thi thể vùng dậy, chuyện này bên trong thiên thư huyền môn đã có viết. Thương Khung lại dám dùng khí huyết của người sống đẩy vào bên trong một thi thể cho nên mới dẫn đến sự biến đổi quái dị này.
Nghĩ đến đây, hắn lại phất tay biến ra bùa phong ấn.
Những lá bùa phong ấn giống như tiền giấy từ trên trời rơi xuống dán lên khắp nơi trên thi thể cấp Tiên, mỗi một lá bùa đều nở rộ ánh sáng làm gia tăng lực phong ấn.
Ầm!
Thi thể dừng lại, hai cánh tay cũng chậm rãi buông thõng xuống.
Thấy vậy Triệu Bân mới có thể thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn tới gần thì thi thể lại bộc phát ra âm khí mãnh liệt.
Phụt!