Hay nói cách khác, âm binh bị hắn tiêu diệt lại tái sinh, từ trong bóng tối lao ra.
Triệu Bân ngước nhìn lên phía trên.
Hắn vẫn không trông thấy bầu trời sao, đứng trong bóng tối giống như đứng trong Màn Đêm Vô Hạn của Sở Vô Sương, dường như bị ngăn cách nên không có cảm nhận gì về thế giới bên ngoài, thậm chí không cảm nhận được phân thân của mình.
Hắn phải ra ngoài.
Cái chỗ quái quỷ này, càng ở lại lâu càng không an toàn.
Âm binh còn đỡ, chúng chỉ là đám tép riu, lỡ như chọc phải nhân vật lão làng, hắn không trụ được đâu.
Đùng!
Âm binh đi đầu không nhìn nổi nữa, đích thân xách chiến mâu lao tới.
So với các âm binh khác thì kẻ này đã được coi là nhân vật máu mặt, dùng chiến mâu làm bút, vẽ vòng sáng trên mặt đất, nhốt Triệu Bân vào bên trong. Bên trong vòng sáng này có lửa cháy ngùn ngụt, tuy chẳng gây tổn hại gì cho thân xác, nhưng lại thiêu đốt võ hồn bản mệnh, hủy hoại hồn lực ở mức độ cao nhất.
Phá!
Triệu Bân quát một tiếng, vung kiếm chém đứt.
Âm binh đi đầu mặt mày u ám, chiến mâu trong tay cũng biến thành một sợi xích đen ngòm, phóng ra khỏi tay hắn ta như con rắn điện, quấn lên cơ thể Triệu Bân, ngó lơ thân xác, chỉ tấn công võ hồn.
“Một sợi xích cũ nát mà cũng đòi trói ta ư?”
Triệu Bân cười khẩy, giơ tay giật đứt sợi xích.
Đòn tấn công này khiến âm binh đi đầu rất khó chịu, hắn ta rên rỉ.
Triệu Bân nhanh như chớp, chỉ vài bước đã lao tới, đâm kiếm xuyên qua lồng ngực hắn ta.
Á...
Tiếng la thảm thiết của âm binh đi đầu vô cùng thê lương.
Cũng giống như đám âm binh khác, hắn ta cũng biến thành một làn khói lẫn vào trong bóng tối.
Uỳnh!
Triệu Bân lấy bảo liên đăng, dùng tiên lực để thắp sáng nó.
Liên hỏa rực rỡ, kim quang chói lọi mang đến một vùng sáng cho bóng tối nơi này, đã thế, ánh sáng rất bá đạo, âm binh nào chạm phải sẽ bị tiêu diệt ngay. Điều này khiến hắn cảm thấy bất ngờ, vốn tưởng ngọn đèn này có thể tìm được đường ra, không ngờ lực sát thương khủng khiếp đến vậy.
Không tìm được đường ra.
Nhưng ánh sáng từ bảo liên đăng lại “gọi” được thứ ánh sáng rực rỡ hơn.