Ba Phật chú của lão hòa thượng thoáng chốc tăng thêm uy lực, cưỡng ép đè nén khúc Vô Sương, Phật âm vô hình xâm nhập vào thể phách của Triệu bân, chém một vết lên võ hồn của hắn.
Sau đó tới đại dương niệm lực.
Triệu Bân cất đàn đá đi, lần thứ hai chém đứt niệm lực.
Đập vào mắt hắn là một ngón tay quấn đầy Phật quang của lão hòa thượng.
Phụt!
Máu me tóe ra.
Là Triệu Bân phun máu, lồng ngực bị đục ra một lỗ.
Dính phải chiêu này, hắn đâu còn có thể rút lui được nữa, bèn dùng thể ánh sáng làm ông ta lóa mắt.
Triệu Bân đột ngột đứng thẳng, rồi lại lao tới như một bóng ma.
Đáng lý ra, nếu bị hắn áp sát, đối phương sẽ gặp tai họa.
Nhưng lần này hắn gặp phải đối thủ khó xơi, bởi vì Phật quang hộ thể của lão hòa thượng này quá cứng, giống như lớp áo giáp vậy, làm thế nào cũng không phá nổi, tiên thuật trộm cắp còn bị ngăn cản.
Bùa nổ chắc sẽ hữu dụng.
Triệu công tử dán liền lúc mấy chục lá bùa cho người này.
Vậy mà khi bùa nổ nổ tung, chúng vẫn không lay chuyển được Phật quang hộ thể.
Đùng!
Cơ thể của lão hòa thượng rung lên bần bật, ánh sáng Phật bắn ra khắp nơi.
Triệu Bân bị hất văng, lại một lần nữa lộn đầu ra ngoài, không đợi hắn tiếp đất đã có luồng Phật quang khác chém tới.
“Nào, đổi chỗ đi!”
Triệu Bân dùng thiên nhãn, thi triển thuật Di Thiên Hoán Địa.
Vị trí thay đổi rồi, Phật quang vốn đánh về phía Triệu Bân được lão hòa thượng hứng trọn, dùng mâu của mình đánh vào thuẫn của mình, bí pháp lừa đảo được thi triển vào lúc này hết sức phù hợp.
Răng rắc!
Phật quang hộ thể của lão hòa thượng xuất hiện vết nứt.
Đòn tấn công này khiến ông ta không kịp trở tay, tự dưng bị đổi vị trí.