Bị nhiều bùa nổ như vậy dán lên người, đừng nói là người bị nổ, ngay cả người đứng nhìn cũng cảm thấy đau thay. Cường giả Chuẩn Thiên đỉnh phong thì thế nào, cuối cùng cũng phải sợ bùa nổ. Hơn nữa, xem chừng những lá bùa nổ này còn có cấp bậc không hề thấp.
"Chính là hắn".
"Là Cơ Ngân".
"Là thánh tử Thiên Tông".
Không biết là ai đã đột ngột gào to.
Không cần người đó gào lên thì mọi người cũng đã nhìn thấy. Mặc dù Cơ Ngân đã khoác hắc bào nhưng trong lúc bị đánh bay bởi lực huyết mạch của lão già tóc trắng thì khả năng che lấp cũng lộ ra sơ hở, người có nhãn giới cao liếc mắt một cái liền biết được thân phận của hắn chính xác là Thánh tử Thiên Tông.
Khó trách.
Khó trách chiến lực của hắn lại cao đến như vậy.
Thì ra hắn chính là yêu nghiệt nghịch thiên Cơ Ngân.
Thế nhân hiểu rõ.
Cho nên thế nhân cũng hoang mang.
Cơ Ngân không phải đang ở Thiên Tông hay sao? Tại sao hắn lại chạy đến đông hải?
Hơn nữa trước đây hắn làm gì có huyết mạch đặc biệt? Bây giờ nhìn khí huyết của hắn mênh mông cuồn cuộn, nhất định là đã được truyền thừa một loại huyết mạch đặc biệt rất cường đại. Tất cả những người có huyết mạch đặc biệt khác ở đây nhìn thấy căn nguyên huyết mạch của hắn đều cảm thấy áp lực.
Dường như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên lên bầu trời.
Thế nên lão hòa thượng bỏ chạy mà không một ai hay biết.
Không sai, lão trọc chết tiệt đó đã bỏ chạy. Vốn dĩ hắn còn đang đợi thời cơ thích hợp, tiến lên bồi thêm cho một đao nữa cơ, ai ngờ lão già tóc trắng lại tệ đến vậy, mới đánh có mấy hiệp mà đã bị đánh tàn phế rồi.
Vì thế rút sớm vẫn hơn.
A…
Theo sau tiếng thét thảm thiết, lão già tóc trắng đã rớt từ trên trời xuống.
Lão ta rất mạnh, chiến lực đáng sợ, ít nhất cũng có khả năng công phá không ai bì lại.
Cả thế giới đều tin vào việc đó.
Triệu Bân cũng tin tưởng vô điều kiện.
Đáng tiếc, người mà lão ta gặp phải lại là Cơ Ngân, vừa để lộ sơ hở là đã không kịp trở tay, biết bao nhiêu tuyệt chiêu, biết bao nhiêu bí thuật chưa kịp dùng là đã bị đánh tàn phế mất rồi.