Tiếp sau đó là một tiếng “ầm” cực lớn, đấy là tiếng Triệu Bân đáp đất.
“Không lo nữa!”
“Ta không quan tâm đến chuyện này nữa!”
Lão già tóc trắng vội vã nói, lão ta đã bị đánh đến mức mất hết cả uy nghiêm.
Mọi người có cảm giác câu nói đó như đang có ý cầu xin, nhưng mà cũng đúng thôi, tình thế mang tính quyết định mà, lão ta đã bị Cơ Ngân đập thê thảm đến mức đó rồi, nếu còn tiếp tục đánh thì chỉ có nước tự tìm cái chết.
Keng!
Triệu Bân vung kiếm, chặt đầu đối phương.
Những người đứng xem đều hít hơi ngược vào trong, người ta đồn Thánh Tử Thiên Tông giết người chưa từng nương tay đúng là không sai, cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao thế kia mà nói giết là giết ngay. Nhưng nghĩ kĩ lại thì đâu có sai, đã đánh nhau đến mức này rồi thì còn nói gì đến nhân từ nữa, nếu đổi lại là họ, kết cục vẫn là giết thôi.
Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách lão già tóc trắng kia đã xen vào chuyện không quan tâm.
Đúng vậy, lúc sắp chết, lão già tóc trắng đã hối hận, ngoan ngoãn đun trà đi, tự dưng cứ muốn đi tìm cảm giác kích thích, cứ muốn nhúng chân vào vũng nước lầy này để phải nhận kết cục là cái chết.
Triệu Bân bỏ đi, nhắm thẳng về một hướng.
Hắn đã đoán trước được nên đã sớm để lại ấn ký truy tung của Thiên Nhãn trên người lão hòa thượng, trong một khoảng thời gian nhất định, chỉ cần ấn ký vẫn chưa biến mất đi thì hắn có thể theo dấu hiệu đó mà đuổi theo ông ta đến tận chân trời.
“Mau, mau, mau lên!”
Những người đứng xem cũng đua nhau đuổi theo.
Xem được một màn kịch rất đã mắt, không chừng phía sau còn đặc sắc hơn! Cơ Ngân là một nhân tài, đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, lời đồn kia truyền lâu thế thì đúng là không hề sai!
Vụt!
Triệu Bân nhanh như một tia chớp, vút qua trên bầu trời.
Lão hòa thượng đó chạy cũng không chậm, mới đó mà đã ra khỏi vùng biển, may mà hắn có Thiên Nhãn truy tung, nếu để mất dấu mà muốn tìm lại thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Khi màn đêm buông xuống, hắn mới bước lên một hòn đảo.
Trên đảo có một ngôi chùa to lớn như một ngôi thành cổ, khói hương nghi ngút, từ rất xa đã có thể nhìn thấy Phật quang tỏa sáng, tiếng niệm kinh và chuông chùa vang vọng khắp nơi.
“Thiên Phật Tự!”
Triệu Bân ngước mắt lên, liếc nhìn bảng tên của chùa.
Ba chữ đó đầy ý vị, cổ kính mà trang nghiêm, nhất định là do cao tăng khắc nên, có Phật pháp ẩn giấu bên trong, không vướng bụi trần. Theo hắn thấy, có thể đây là do một cảnh giới Thiên Võ hay một vị tiên nào đó đã tạo nên, Phật gia nhiều nhân tài, mạnh cỡ Ma quân mà cũng bại dưới tay họ.