Có lẽ vì đi quá vội nên đã không phát giác ra bên trong nhẫn ma có dị trạng. Dị trạng gì? Bảo Liên Đăng lơ lửng cạnh xác tiên, nó lại có thể tự cháy, mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng đúng là nó đã tự cháy, lúc đó, xác tiên còn run rẩy một chút.
“Đi rồi sao?”
Rất nhiều người tỉnh giấc và không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu nữa.
Triệu Bân đâu chỉ đi mà rời khỏi khu hải vực đó.
Soàn soạt!
Trong bóng tối, gió mạnh thổi qua từng cơn, rất nhiều người đuổi theo, như những gì hắn đoán, thế lực nào cũng có: Sát thủ của các nước, thích khách của La Sinh Môn, có cao thủ của các thế lực ở Đông Hải…
Nhưng đó chỉ là một phần.
Vẫn còn rất nhiều người vẫn đang chạy tới, bất kể là đến nơi hay chưa, hầu như chỉ chia ra hai mục đích, một là ám sát theo nhiệm vụ được cấp trên giao phó, hai là nếu bắt sống được Thánh Tử Thiên Tông thì tốt quá, hắn là nhân tài, khắp người đều là bảo bối.
Bọn họ đuổi theo một lúc là dừng lại.
Chẳng phải vì không muốn đuổi theo nữa mà là vì không còn nhìn thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu.
Triệu Bân lần mò chuồn đi như một con cá chạch.
Đến khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trong cổ thành trên một hòn đảo, trong thành có cơ sở tình báo của Ma gia đặt tại một tiểu viện yên tĩnh. Khi hắn đến nơi, một thanh niên gầy gò xấu xí mặc đồ đen đã đợi sẵn.
Tên mập đen thui cũng ở đây, hắn ta đã khôi phục trạng thái bình thường.
Tên đó cũng rất “ngoan đạo”, một mình ngồi dưới gốc cổ thụ nghiêm túc gõ mõ theo nhịp, miệng lầm bầm gì đó, cũng không biết đang đọc bộ kinh Phật nào, trông qua thấy khá ra dáng.
“Tại sao lại phát điên?”, Triệu Bân vô thức hỏi.
“Chắc hẳn là nguyên nhân từ Phật pháp?”, thanh niên áo đen đáp lời.
Triệu Bân không hỏi thêm, hắn bước lên phía trước, ngồi xổm dưới gốc cây, sau đó khẽ nheo mắt. Tên mập đen thui trông rất thanh tịnh, chẳng hề thay đổi cảm xúc, chỉ có chút hoang mang ẩn giấu trong đôi mắt.
“Chú vong thế?”
Triệu Bân lầm bầm, chắc hẳn đã tìm ra mấu chốt của vấn đề.
Chú vong thế của Phật gia có thể loại bỏ ký ức, nhưng cũng có chỗ tai hại. Nếu trí nhớ được khôi phục, tạo thành thế đối lập với chú vong thế, thần trí người luyện sẽ bị hỗn loạn. Trước đó Ngưu Oanh phát điên chắc hẳn là vì điều này.