Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Đang yên đang lành tại sao phải di cư, chẳng lẽ là bị thế lực lớn mạnh nào đó nhắm tới nên đành chạy nạn? Nếu đúng là như thế, tại sao không đưa Ngưu Oanh đi theo, hay là trên đường tháo chạy thì bị truy sát, tên mập lạc mất gia tộc? Giữa chừng lại gặp phải lão hòa thượng?  

 

Qua hồi lâu, Triệu Bân mới nói: “Tìm Tần gia”.  

 

“Đã phái người đi tìm rồi”, thanh niên áo đen vội vàng nói.  

 

Nói xong, cậu ta mỉm cười xoa xoa tay: “Thánh Tử, có thể giúp một chuyện không?”  

 

Triệu Bân bật cười: “Cứ nói đừng ngại”.  

 

“Mấy bữa trước kiếm được một báu vật ở chợ đen, làm phiền Thánh Tử xem thử!”, thanh niên áo đen nói xong lấy ra một vật, là một chiếc lò luyện đan loại nhỏ, ước chừng chỉ bằng bàn tay, toàn thân đen thui, nếu phải kể đến điểm kỳ dị nào đó, vậy thì là trên lò đan này có chút sấm sét.  

 

“Chính là nó đó ạ”.  

 

Thanh niên áo đen cung kính dâng lò luyện đan cho hắn bằng hai tay.  

 

Triệu Bân nhận lấy, tìm đại một chỗ để ngồi xuống, cầm lò luyện đan đánh giá một hồi. Nói thật lòng, bề ngoài của thứ này chẳng ra làm sao, giống như cục than ấy, toàn thân đen thùi lùi, điểm khác biệt là có sấm sét bao quanh. Chắc vì niên đại quá lâu nên hoa văn bên trên đã mờ rồi.  

 

“Mua bao nhiêu tiền đấy?”, Triệu Bân hỏi.  

 

“Mười vạn”, chàng thanh niên áo đen mỉm cười nịnh nọt.  

 

“Người bán có phải là một lão già, răng vàng khè, mặt mũi rất gian xảo?”  

 

“Thánh Tử biết ạ?”  

 

“Mấy kẻ lừa hậu bối mua đồ trông toàn như thế cả”.  

 

Triệu Bân vừa nói vừa xem, không phải hắn chém gió đâu, suốt cả hành trình, hắn gặp phải dạng người này quá nhiều ở các sạp hàng ven đường, thể nào cũng có một lão già khoanh tay trước ngực giả thần giả quỷ.  

 

“Thế đây… là bảo bối ạ?”  

 

Thanh niên áo đen mỉm cười lấy lòng, vô thức nhìn Triệu Bân.  

 

“Hôm nào đó ngươi cũng tìm kẻ khác mà lừa, chắc là bán đi được đấy”, lời nói của Triệu Bân rất hàm súc, đây chẳng phải bảo bối gì, hắn ước lượng thứ này chỉ ba mươi lượng, không thể nhiều hơn được nữa.  

Thanh niên áo đen ôm ngực.  

 

Nhìn đi, vẫn bị người ta lừa, mười vạn lượng đấy!  

 

“Lần sau cẩn thận hơn nhé”.  

 

Triệu Bân nói rồi nhét lò luyện đan cho cậu ta.  

Nhấn Mở Bình Luận