Cũng không biết là do cảm thán hay do tâm huyết trào dâng, người này há miệng hô lên, động tĩnh không hề nhỏ, dường như có cả trăm triệu tia chớp gầm rú, vang vọng khắp bầu trời cổ kính. Với tư cách là người đứng xem, Triệu Bân thấy cây gỗ trên núi bị nổ tung từng mảng một, đến cả hư không rộng lớn cũng sập mất một nửa, ánh chớp lóe lên, dòng điện chạy tán loạn.
Ực!
Triệu Bân thầm nuốt nước bọt vì chấn động.
Người này là thần linh ư? Chỉ một tiếng hét đã làm sập cả trời đất.
Trong thời khắc hắn hoảng hốt, người bên cạnh đã biến thành một làn khói hư ảo, ý cảnh này cũng theo người kia vỡ tan vỡ nát, vỡ thành văn tự, bay vào cơ thể hắn.
Ý thức của Triệu Bân mơ hồ, tiếng nổ đì đùng trong đầu không hề dứt.
Văn tự được hình thành từ những mảnh vỡ mang theo khí thế rất bá đạo.
“Lôi Thần Nộ”.
Triệu Bân lầm bầm, bấy giờ mới biết đây là một bộ bí pháp.
“Lôi Thần Nộ” chính là tên của nó, là một bí thuật sóng âm rất bá đạo, khá giống với Hổ Gầm Rồng Ngân, nhưng khi so với nó thì Hổ Gầm Rồng Ngân không cùng đẳng cấp được. Thứ này gắn chữ “thần” tất nhiên không để đùa, đòn tấn công Lôi Thần Nộ của người kia đúng là hủy diệt đất trời, đến mức này, tâm trí của hắn vẫn còn chấn động đến mức chưa hồi phục được.
Ý cảnh tan đi, hắn quay về với hiện thực.
Thế nhưng, ý thức của hắn vẫn rất mơ hồ, ngã xuống rồi hôn mê.
Lò luyện đan kia đã mất đi ánh sáng vốn có, “keng” một tiếng rơi xuống đất, nứt toác ra khiến thanh niên áo đen đau lòng vô cùng, đây là một báu vật đó!
“Hay cho một Lôi Thần Nộ”.
Trong lúc hôn mê, Triệu Bân không ngừng nói mớ.
Thanh niên áo đen không dám càm ràm, cứ ngoan ngoãn trông chừng với ánh mắt kỳ lạ. Xấu hổ ghê, cậu ta lấy được lò luyện đan bao lâu nay mà không rõ huyền cơ, vừa tới tay Thánh Tử đã ra được ý cảnh.
Tóm lại: Đây là vấn đề về nhân phẩm!
Triệu Bân ngủ một giấc mất mấy ngày, ngủ rất ngon giấc, lông mày thỉnh thoảng sẽ nhíu chặt, thỉnh thoảng lại giãn ra. Hắn lĩnh ngộ Lôi Thần Nộ trong giấc mơ, tuy có môn pháp nhưng bí thuật này không hoàn chỉnh, cần phải luyện hóa và thử nghiệm nhiều lần mới dần diễn tiến môn pháp tan nát này thành phiên bản hoàn chỉnh.
Đến ngày thứ sáu, hắn mới tỉnh dậy.
Ngủ một giấc mà đôi mắt trở nên thâm thúy hơn hẳn.
Thấy vậy, thanh niên áo đen vội vàng tiến tới.
“Ngươi đúng là một phúc tinh”, Triệu Bân mỉm cười.