Lúc lên đến tầng thứ tám, hắn có thể nhìn thấy Phật quang tỏa sáng, cũng có thể ngửi thấy khí tức của Từ Thiện, còn cả cái đầu trọc bóng loáng đó nữa, Triệu công tử thấy mà ngứa ngáy tay, hắn rất muốn tìm một cái chày sắt thật to, đập một cái thẳng tay, nói chung cứ đập cho chết là được.
Thực tế là hắn cũng đã lôi gậy ra thật.
Chớp mắt cái đã đến tầng thứ chín.
Trạng thái của Từ Thiện có vẻ không được tốt lắm.
Bị không gian cắt bị thương là chuyện nhỏ, Kim Phật hộ thể và tu la môn bị hủy mới nguyên nhân chính khiến ông ta bị trọng thương, hai loại phản phệ đó cực kỳ bá đạo. Đến lúc này vẫn còn có thể nghe thấy tiếng rên đau đớn, trong tình thế này, đừng nói là dùng đến lực chiến đấu đỉnh cao, dù chỉ là muốn dùng Phật quang hộ thể thôi, e là cũng khó.
Hả?
Triệu Bân vẫn chưa tấn công là đã thấy Từ Thiện mở mắt, không phải vì ông ta phát hiện ra có người ngoài mà do Triệu công tử đã bất cẩn giẫm phải cấm chế, khiến nó phát tín hiệu cảnh báo, đánh thức Từ Thiện.
“Ai?”
“Đại gia ông!”
Triệu Bân tấn công, gõ một gậy lên đỉnh đầu của Từ Thiện.
Chà!
Đã thật!
Từ Thiện vừa mở mắt ra là đã bị đánh cho tối đen hai mắt.
Đùa chứ, thứ mà Triệu Bân cầm là chày sắt, không phải là loại bình thường mà là thứ chuyên dùng để đánh tinh thần.
Á…
Từ Thiện rên đau, phi thân ra sau né tránh.
Lúc lùi về sau, hai mắt mới sáng lại, lúc này ông ta mới nhận ra người đánh là ai.
Chính vì nhận ra nên mới cảm thấy không thể tin nổi: “Ngươi… Cơ Ngân?”
“Tiền bối, nhớ ta không?”
Triệu Bân xông qua nhanh như một bóng ma, cười lộ hai hàm răng trắng. Hắn dùng Hám Sơn quyền, đánh vỡ xương ngực Từ Thiện khiến ngũ tạng đều bị chấn đến vỡ nát. Cơ thể ông ta văng ra xa, nện thủng vách tường, bay ra ngoài từ tầng thứ chín của Phật tháp. Ông ta vẫn chưa kịp rơi xuống đất thì đã nghe thấy tiếng nổ lớn.
Nói chính xác hơn là bùa nổ đã phát nổ kích hoạt.