Từ Thiện hét lên thảm, tiếng thét vọng khắp chùa.
Không cần ông ta cầu cứu thì chúng phật trong chùa cũng đều đã thức tỉnh. Tất cả ra khỏi thiền phòng, đập vào mắt họ là một bóng đầy máu rơi từ trên trời xuống, đè sập một ngôi miếu thờ trong Thiên Phật Tự.
Ầm!
Triệu Bân đến ngay sau đó, giẫm xuống đất một cái “ầm”.
Từ Thiện vừa mới đứng dậy là đã bị hắn trấn áp chỉ bằng một chưởng.
A!
Từ Thiện gào thét, mắt đỏ ngầu, mặt mũi dữ tợn, đâu còn chút nào dáng dấp của người nhà Phật nữa. Nhưng mặc cho ông ta có thét lớn đến đâu đi nữa, mặc cho Phật quang có tỏa ra bốn phía thì cũng không thể chống lại sự khống chế của Triệu Bân.
Mẹ kiếp
Triệu Bân mắng một tiếng, mắt nhìn xuống chân.
Không ngờ dưới ngôi miếu tàn này lại có càn khôn khác! Không ngờ lại có một địa cung, trong địa cung còn treo rất nhiều “xác” người đầy máu, người nào người nấy đều đầu tóc rối bời, bị móc vào xương vai, phần lớn trong số họ đều vẫn còn sống, đang thoi thóp, rên rỉ. Máu chảy ra từ người bọn họ được dẫn vào một bể máu, bên trong có rất nhiều oán linh đang giãy giụa. Đó là những oán linh được nuôi dưỡng từ máu tươi, chúng muốn ra khỏi bể máu nhưng lại bị giam chân ở bên trong, chịu đựng giày vò.
Ngoài ra, khắp nơi trong địa cung đều là hài cốt.
Tâm cảnh “cứng” như cỡ Triệu Bân mà cũng không khỏi rùng mình.
Nếu như nhìn thấy cảnh này trên chiến trường thì cũng là bình thường vì dù sao đó cũng là chiến tranh. Có chiến tranh thì sẽ có người chết, giày vò tù binh cho đến chết không phải chuyện hiếm gặp. Nhưng đây là Phật môn mà, bắt gặp cảnh này trong khuôn viên nhà Phật thì đúng là rất bất ngờ. Họ nuôi dưỡng oán linh trong miếu sao?
"Cứu ta".
Tiếng kêu thảm thiết của Từ Thiện vang đầy trời.
Không cần ông ta kêu cứu thì nhiều vị Phật cũng đã thức tỉnh, vừa bước ra khỏi thiền phòng bọn họ đã nhìn thấy một thân ảnh đẫm máu từ trên trời rơi xuống khiến cho một ngôi miếu của chùa ầm ầm sụp đổ.
Ầm!
Triệu Bân đến ngay sau đó, cũng đáp xuống đất ầm một tiếng.
Từ Thiện vừa mới đứng dậy thì đã bị một chưởng của hắn trấn áp.
Hự!