“Còn gì nữa không nào?”
Tà Niệm Mặt Quỷ cười khẩy, chụm tay búng ra một tia huyết quang.
Triệu Bân đứng vững, cầm kiếm Long Uyên chắn ngang trước mặt.
Keng!
Huyết quang chém ngay vào Long Uyên, không hề sai lệch.
Long Uyên rất cứng cáp, có thể chịu được đòn tấn công.
Nhưng Triệu Bân yếu ớt thì không chịu nổi phản lực dội lại, xương bàn tay nứt ra, lan tới cả cánh tay, lục phủ ngũ tạng cũng bị vỡ khá nhiều, hắn văng ngược ra ngoài như một bao cát.
Đúng thật là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.
Gặp phải Tà Niệm Mặt Quỷ trong trạng thái yếu ớt này, tởm tới mức không thể tởm hơn được nữa.
“Tới đây nào! Dung hòa với ta đi!”
Tà Niệm Mặt Quỷ bước trên mặt biển mà đến, một luồng điện bắn ra khỏi tay áo.
Nói cho đúng hơn là một sợi xích được hợp thành từ phù văn, định khóa chặt Triệu Bân, cưỡng chế đoạt xá.
Grào!
Cùng với một tiếng hét, Tiểu Kỳ Lân nhảy ra khỏi đan hải.
Dù vóc dáng nhỏ bé nhưng nó rất hung dữ, há miệng phun sấm sét làm vỡ sợi xích kia.
“Bé cưng Kỳ Lân mà cũng dám lỗ mãng à?”
Tà Niệm Mặt Quỷ hầm hừ, trở tay vỗ một chưởng.
Tiểu Kỳ Lân không sợ, toàn thân bốc cháy hừng hực, dũng cảm đâm vào nó.
Phụt!
Lại là một tia huyết quang, Kỳ Lân cũng bay ngược ra ngoài.
Thánh Thú có thể khắc chế được Tà Niệm, nhưng cũng còn tùy đối thủ, còn tùy thời điểm.
Tà Niệm Mặt Quỷ không phải tà niệm thông thường, bây giờ nó còn khống chế một vị Phật có Phật quang kỳ dị hộ thể, sức mạnh của Thánh Thú nhắm vào tà niệm đều bị cản lại. Quan trọng nhất, bây giờ nó thiếu sức mạnh, Triệu Bân suy yếu thì nó cũng đâu khá hơn.
Keng!
Triệu Bân bước trở về, dùng thuấn thân tuyệt sát.
Hắn gắng gượng dùng chiêu thuấn thân này, đồng lực không chỉ hao hết, còn tổn hại căn cơ của thiên nhãn.