Triệu Bân còn sống thì cô ta là xác sống.
Nếu Triệu Bân chết đi thì có thể gạch bỏ chữ “sống”.
Trạng thái của Diệu Ngữ kỳ dị như vậy đấy.
Cô ta là “người vợ âm” của Triệu Bân, phu quân đi đến đâu, cô ta theo đến đấy.
Mà căn cơ của Triệu Bân liên quan mật thiết tới cô ta. Sức mạnh minh hôn của cô ta yếu hay mạnh được quyết định bởi Triệu Bân, căn cơ của Triệu Bân mạnh tới đâu thì sức mạnh minh hôn bá đạo tới đó.
“Ai hả?”
Tà Niệm Mặt Quỷ giận dữ thét lên, đạp trên mặt biển mà quay trở lại.
Đợi khi trông thấy Diệu Ngữ, dù là tà niệm, ánh mắt nó cũng vô cùng kỳ quặc. Đây là xác sống hả? Đã là xác sống, sao có thể chạy ra dạo chơi như vậy? Còn nữa, tại sao cô ta sở hữu sức mạnh khủng khiếp thế.
Nhãn giới đúng là một thứ hay ho.
Thứ mà Nguyệt Thần biết rõ mười mươi thì Tà Niệm Mặt Quỷ không thể nhìn thấu được.
Lúc này đây, dường như nó cũng không rảnh để tìm hiểu.
Bởi nó đang rất giận dữ, lửa giận cháy rất đượm.
Tại sao mỗi lần xử lý Triệu Bân luôn có biến cố vậy? Lần đầu tiên là Thánh Thú Kỳ Lân, lần thứ hai là túc chủ Cửu Vĩ, hôm nay là lần thứ ba, bỗng dưng xuất hiện một xác sống.
Lão tử chỉ tìm một cái xác thôi mà, sao lại rách việc thế?
“Một cái xác sống mà cũng dám tấn công ta?”, Tà Niệm Mặt Quỷ gào thét, cuốn theo ma sát ào ào lao tới.
“Diệu Ngữ!”
Triệu Bân trông thấy mà hoảng loạn tiến tới.
Thế nhưng hắn quá yếu, suýt nữa cắm đầu xuống đất.
“Ta nhất định phải lấy được nó, thần linh cũng không cản nổi!”
Tà Niệm Mặt Quỷ nói như thế, đúng là tràn ngập khí thế.
Cũng chính câu nói này khiến Nguyệt Thần phải liếc sang, cái thứ nhãi nhép, huênh hoang gớm nhỉ!
Con người không thể quá ngông cuồng.
Ngông cuồng quá sẽ gặp báo ứng đấy.
Ví dụ như Tà Niệm Mặt Quỷ, ngay trước đó còn ngời ngời phong thái, đợi khi bàn tay của Diệu Ngữ vung tới, phong thái của nó lập tức vỡ tan tành. Cô ta là xác sống đấy, nhưng tướng công của cô ta là một kẻ điên cuồng.
Căn cơ của Triệu Bân quyết định độ mạnh yếu của sức mạnh minh hôn.