Triệu công tử đánh đấm rất giỏi, Diệu Ngữ cũng không phải dạng vừa, liên tục đánh cho Tà Niệm Mặt Quỷ đứng không vững.
Xét về sức mạnh, cô ta mạnh hơn Tà Niệm Mặt Quỷ.
Phải biết rằng, người đọ căn cơ cùng Tà Niệm Mặt quỷ không phải cô ta mà là Triệu Bân.
“Còn định khôi phục cơ à?”
Tà Niệm Mặt Quỷ mỉm cười dữ tợn, vứt bỏ Diệu Ngữ, chạy thẳng tới chỗ Triệu Bân.
Nó cũng không ngu ngốc, dường như nhận thấy mối liên quan nào đó giữa Triệu Bân và Diệu Ngữ, xử lý Cơ Ngân trước mới là đúng đắn.
Soạt!
Diệu Ngữ như một bóng ma chắn đường nó.
Cút!
Tà Niệm Mặt Quỷ thét ầm lên, vung chưởng hất bay Đại Phật.
Đại Phật của nó đen thùi lùi, trông như chưa tắm rửa đã chạy ra ngoài vậy.
Nhưng dù bề ngoài không ra sao, Đại Phật này vẫn lớn như ngọn núi, khí thế hùng hổ, ma sát màu đen cuồn cuộn bốc lên cao hơn cả ngọn sóng, có cả tiếng thét gào của lệ quỷ ở bên trong.
Dù lớn… nhưng chưa chắc đã giỏi chịu đòn.
Đại Phật vừa dựng lên đã bị một chưởng của Diệu Ngữ đánh tan.
Dù sao thì Mặt Quỷ là tà niệm, sức lực không đủ, cơ thể Từ Thiện mà nó đang điều khiển dường như cũng chỉ là cái xác thôi, Đại Phật hộ thể của nó thua xa thiền sư Thiên Phật.
Phụt!
Tà Niệm Mặt Quỷ hộc máu, liên tục lùi về sau.
Đại Phật bị tiêu diệt, cảm giác chẳng ra làm sao, tất nhiên không thể thiếu được phản phệ rồi.
Á…
Tiếng gào rống của nó là tiếng gào phát ra từ linh hồn.
Giận dữ, nó quá giận dữ! Bị một cái xác sống đánh cho không ngẩng nổi đầu lên, đúng là quá mất mặt.
Đòn tấn công của nó càng thêm hung hãn.
Trạng thái của Diệu Ngữ thì không ổn định cho lắm.
Xác sống mà, bản thân không hề có tâm lý chiến đấu, chỉ có sức mạnh minh hôn, nhưng không biết thi triển bí pháp thế nào, chỉ biết dùng sức lực, vài ba chiêu còn được, thời gian lâu dần sẽ chịu thiệt lắm.
Ngược lại, Tà Niệm Mặt Quỷ càng lúc càng gian xảo.
Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Bân, thỉnh thoảng còn giương đông kích tây.
Diệu Ngữ tuy giỏi đánh đấm, cũng có thể bảo vệ hắn chu toàn, nhưng vẫn không chống đỡ nổi khi tên này cứ lao tới lao lui.