Tà Niệm Mặt Quỷ rống lên, quay người định trốn.
Triệu Bân co chân đuổi theo, đợi? Đợi cái đầu ngươi, lần trước để ngươi thoát, lần này còn định chạy?
Hắn dùng thủy độn, tạo nên đợt sóng cao cả trăm trượng.
Tà Niệm Mặt Quỷ vừa mới chạy đi chưa đầy mười mấy trượng đã bị sóng lớn nhấn chìm.
Phong!
Triệu Bân khẽ quát lên, đóng băng cả hải vực này.
Mà Tà Niệm Mặt Quỷ cũng bị nhốt bên trong, hồn thể đen thùi lùi bị đóng đá thành tượng, sinh động như thật. Nó định phá vỡ lớp giam giữ này, thế nhưng lớp băng có thêm tiên lực, còn có cả căn nguyên.
Giữ chân nó chặt cứng.
Đùa sao, Triệu công tử là ai chứ, chịu thiệt một lần, đâu thể mắc bẫy lần hai.
Con đường mà Tà Niệm Mặt Quỷ định trốn đi, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Tiến vào đây cho ta!”
Triệu Bân lấy ra một tòa tháp nhỏ, giống như một vật chứa, thu Tà Niệm Mặt Quỷ vào trong, tăng thêm hàng trăm phong ấn, mặc cho Tà Niệm Mặt Quỷ va đụng thế nào cũng không thể lao ra khỏi tòa tháp.
Chỉ còn lại tiếng la hét và gào rống, tràn ngập bất kham và phẫn nộ.
Thất bại rồi.
Nó lại thất bại rồi.
Không chỉ thất bại mà còn bị bắt sống.
Lần bắt sống này xác định luôn kết cục của nó.
Đến đây, trận chiến mới kết thúc.
Tà Niệm Mặt Quỷ bị bắt sống, lão già Từ Thiện bị trấn áp, lúc này không còn ra hình người. Bởi vì Tà Niệm Mặt Quỷ điều khiển cơ thể ông ta để đánh nhau, Phật thể bị hủy hoại, bây giờ chỉ còn thoi thóp.
“Người bị ông độ hóa, làm thế nào mới khôi phục được bình thường?”, Triệu Bân điềm tĩnh hỏi.
“Ngươi… không cứu được đâu!”, Từ Thiện mỉm cười dữ tợn, lộ ra hai hàm răng trắng ởn, dường như có một thứ giác ngộ nào đó. Dù sao cũng khó thoát khỏi kiếp này, dù có chết, hắn cũng không để Cơ Ngân dễ chịu.
“Là một hảo hán đây mà”.
Triệu Bân đặt tay lên đầu Từ Thiện, hỏi nhiều cũng thừa lời, soát hồn là nhanh nhất.
Thế nhưng, sau khi soát xong, hắn không tìm được gì.
Bởi vì trên tinh thần của Từ Thiện có đặt cấm chế của Phật gia, soát hồn khó lòng xuyên qua được. Nếu cố tình soát cũng không phải không được, nhưng Từ Thiện sẽ chết, mà ông ta có biết chú tỉnh thế hay không còn chưa xác định.
Triệu Bân nóng đầu, cưỡng ép soát hồn.
Từ Thiện kêu la thảm thiết, thất khiếu chảy máu, trong đầu chỉ còn lại tiếng nổ.
Triệu Bân lạnh mặt, ký ức mà hắn soát ra được rất tàn nhẫn. Không biết Từ Thiện đại sư này đã cưỡng ép độ hóa bao nhiêu người, bắt bao nhiêu sinh linh, nuôi bao nhiêu oan hồn.
“Yêu tăng!”
Tiếng lầm bầm của hắn chỉ có mình hắn nghe được.
Sau khi soát hồn mới biết thừa kế của Phật không chỉ có một nhánh, loại như Thiên Phật Tự thừa kế Phật pháp tà ác, ngoài ra còn có ma tăng, khổ Phật… rất nhiều nhánh nhỏ.
Hắn không hận Phật.
Phật cũng có tốt có xấu.