Quá trình huyết mạch lột xác rất đau đớn.
Tiếng kêu rên của Ngưu Oanh liên tục vang lên suốt chặng đường, Triệu Bân cũng nghiêm túc quan sát suốt chặng đường, hậu duệ của vua Hán Cương quả nhiên bất phàm, khó trách hắn lại bị kẻ thi chú nhằm vào.
Đến đêm ngày thứ ba thì Ngưu Oanh mới tỉnh lại.
Sau khi huyết mạch lột xác, tinh thần của hắn ta rạng rỡ, cả người đều sáng lên, dị tượng huyết mạch diễn hóa không tầm thường, hơn nữa sức mạnh của huyết mạch cũng rất thần bí.
"Không tồi".
Ngưu Oanh cười, hung hăng vươn vai.
Sau khi vươn vai, hắn ta liếc mắt nhìn Triệu Bân, ngồi bên cạnh cái tên này thật là áp lực, huyết mạch của hắn ta đang bị huyết mạch của Triệu Bân áp chế, mặc dù huyết mạch của hắn ta đã lột xác nhưng vẫn không thể chống lại.
"Huyết mạch của ngươi là gì vậy?"
Cuối cùng tiểu hắc mập cũng nói ra nghi hoặc của mình.
Triệu Bân ho khan, khi hắn nhận truyền thừa người kia không hề nói cho hắn biết lai lịch của huyết mạch, ngay cả Thương Khung cũng đã nghiên cứu rất lâu, cứ dăm bữa nửa tháng là ông ta lại lấy máu của hắn nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Diệu Ngữ lại xuất hiện.
Triệu Bân không nói gì bởi vì hắn đã quen rồi.
Nhưng Ngưu Oanh thì rất ngạc nhiên, hai mắt mở to tròn xoe, cô nương này là một xác sống mà lại còn có thể tùy ý đi lại sao? Hơn nữa xem ra cô ta còn có quan hệ sâu sắc với Triệu Bân, trông y hệt một thê tử đang ôm lấy cánh tay của phu quân, trong mắt còn lộ ra tình cảm.
Đầu óc Ngưu Oanh như vỡ òa, cảm thấy mình đã trở thành kẻ thừa thãi.
Chính xác là hắn ta chẳng khác nào kỳ đà cản mũi.
"Vẫn còn".
Triệu Bân mở Thiên Nhãn quan sát Diệu Ngữ.
Thứ mà hắn nói vẫn còn chính là hai mảnh Thanh Giác sứt mẻ vẫn còn trong cơ thể của Diệu Ngữ, thỉnh thoảng còn lóe ra ánh sáng khiến cho thân thể của Diệu Ngữ cũng mang một tầng ánh sáng huyền ảo, ngoài ra còn có nguồn năng lượng thần bí quỷ dị đang bao phủ lấy thân thể của cô ta.
"Minh hôn?"
Ngưu Oanh nói thầm, nhìn về phía Triệu Bân.
Triệu Bân nghe xong thì nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn ta, tên nhóc nhà ngươi cũng khá lắm! Phải biết rằng người có kiến thức rộng rãi như hoàng phi Vũ Linh cũng chưa thể nhìn ra manh mối này.
"Là minh hôn phải không?", Ngưu Oanh chọc chọc Triệu Bân nói.
"Phải", Triệu Bân gật đầu nhưng cũng không giải thích nhiều.