Triệu Bân lên đỉnh núi, cầm Long Uyên, tĩnh tâm múa kiếm.
Không ít người nhìn thấy, phần lớn đều là các lão tiền bối, họ đứng trên các đỉnh núi quan sát, không ngừng xuýt xoa. Tên nhóc kia đúng là yêu nghiệt, khả năng lĩnh ngộ kiếm đạo đã đạt đến cảnh giới cực kỳ đáng sợ.
Vèo!
Trong những tiếng cảm thán, một tia sáng bên phía Linh Đan các phóng lên cao, tạo ra dị tượng ma mị trên vòm trời, mùi đan hương đậm đặc lan tỏa khắp Thiên Tông khiến rất nhiều người chú ý.
“Đã là viên thứ mấy rồi?”
“Mấy lão già đó kính nghiệp thật đó!”
Dưới ánh trăng, tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều trưởng lão đã chạy về phía Linh Đan các, đan dược cao cấp rất hiếm thấy, nếu như Linh Đan các muốn bán ra ngoài, bọn họ cũng không ngại móc tiền mua, bằng không dùng bảo vật tới đổi.
Triệu Bân cũng liếc mắt nhìn.
Đúng là đám người của Linh Đan các rất tận tâm chuyên nghiệp, liên tục luyện ra đan dược cao cấp.
Dị tượng nhanh chóng tan đi, nhưng tiếng ồn ào ở phía Linh Đan các vẫn không hề ngớt, toàn là những người tới mua đan dược. Thế nhưng Đan Huyền quá keo kiệt, không bán một viên nào. Đan cấp thấp còn được, chứ đan cấp cao thì không có đâu.
Vì thế, không ít trưởng lão sa sầm mặt mũi, lúc bước ra còn luôn miệng chửi bới.
“Ai kia, chưởng giáo tìm ngươi đấy!”
Không biết là rạng sáng ngày thứ mấy, trên đỉnh Tử Trúc vọng xuống tiếng gào thét.
Nghe âm sắc thì là lão Trần Huyền.
Khi Triệu Bân bước xuống, ông ta đang ngồi thụp trên mỏm đá đếm ngân phiếu, trông có vẻ như sau khi Cửa Hiệu Lâu Đời khai trương, ông ta lại kiếm được kha khá.
“Lâu lắm rồi không thấy bản mặt ngươi”, lão Trần Huyền cất ngân phiếu đi.
“Nhiều ngày không gặp, ta cũng nhớ thương lắm”.
Ánh mắt Triệu Bân rất chân thành, trong lúc nói chuyện còn giơ tay vuốt lão Trần Huyền, xấp ngân phiếu mà ông già kia vừa mới nhét vào lòng bị hắn lấy trộm, tiên thuật trộm cắp đi đâu cũng hữu dụng.
Lúng túng ở chỗ lão Trần Huyền hoàn toàn không biết, chăm chăm muốn tìm Triệu Bân đòi “hàng nóng”, lão già độc thân này luôn phải tìm chút chuyện gì đó để làm vào lúc đêm khuya thanh vắng.
Triệu công tử cũng khẳng khái lắm.