“Hai cửa là đúng rồi!”, Bạch Huyền ngắt lời: “Huyết mạch đỉnh như thế này, thêm một cánh cửa cũng hợp tình hợp lý”.
“Ta có… ba cánh cửa...”, Triệu Bân ho khan một tiếng.
“Ba cửa?”, hai lão già kia nhướng mày đầy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, từ thái độ của đối phương cũng nhìn ra được hai chữ “mờ mịt”. Sao lại có ba cánh cửa chứ, chưa nghe thấy bao giờ!
“Không phải chứ!”
“Hai cánh cửa thì ta hiểu được, ba cánh cửa nghĩa là sao?”
“Chẳng phải vì da mặt dày quá nên được thưởng thêm sao?”
Hai lão già cụng đầu vào nhau rì rà rì rầm hồi lâu.
Rì rầm tới tận nửa đêm mà không rì rầm ra được điều gì có ích cho Triệu công tử. Ai bảo tên này không phải người thường chứ, tất nhiên cũng không đi con đường bình thường rồi.
Thông thường, nếu có thể tạo ra võ hồn Địa Tạng đỉnh cao thì sẽ trở thành cao thủ Chuẩn Thiên, nếu mở ra đan hải ở đỉnh cao Địa Tạng cũng được coi là Chuẩn Thiên rồi.
Nhưng tên này thì khác, từ rất lâu về trước hắn đã mở đan hải và tạo ra võ hồn.
Thế nên mới nói, từ rất lâu về trước hắn đã không có đặc quyền này.
Bây giờ hắn sở hữu võ hồn và đan hải cấp Địa Tạng, trước đó đã đi con đường không bình thường thì phải quay về chính đạo mới được. Cùng với đó thì độ khó khi tấn cấp sẽ lớn hơn rất nhiều, thêm cả huyết thống nghịch thiên thì càng lớn hơn.
Còn về cánh cửa thứ ba, thực sự làm người ta thấy khó hiểu, họ cũng chưa từng nghe các lão bối nhắc tới chuyện này, chắc hẳn Cơ Ngân là kẻ phá lệ đầu tiên.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Triệu Bân khoanh tay, trầm tư suy nghĩ.
Theo hắn thấy, vấn đề vẫn nằm ở huyết mạch, bởi vì nó quá nghịch thiên, nghịch thiên đến độ “mọc” thêm một cánh cửa, hay cũng có thể do căn cơ của hắn quá hùng hậu, công pháp tu luyện quá mạnh mẽ, mới có thêm độ khó. Ngoài ra, hắn mở đan điền, tạo võ hồn, phế thể trùng tu… vân vân, tất cả nguyên nhân này đều có khả năng.
Không ai cho hắn một đáp án khẳng định.
Nếu Nguyệt Thần vẫn ở đây, chắc chắn có thể cho hắn một lời giải thích hoàn hảo.
Nhắc đến Tú Nhi, sao lại thấy nhơ nhớ cô ta nhỉ? Tuy thường xuyên lừa người ta, phần lớn thời gian không biết thể diện là gì, nhưng đối xử với hắn… cũng rất tốt.
“Lão phu hiểu rồi!”, Hắc Huyền vỗ đùi.
“Là vì nguyên cớ làm sao?”, không chỉ Triệu Bân mà cả Bạch Huyền cũng phải nhìn sang.