“Chạy nhanh thế làm gì?”, Long Phi thở hồng hộc khi tiến vào, trợn mắt lườm Triệu Bân một cái. Tên tiểu tử này tốc độ quá nhanh, đuổi theo suốt cả đoạn đường mà không đuổi kịp.
“Là do ngươi chạy chậm quá”, Triệu Bân không cho là vậy.
“Thế ngươi không biết đợi ta à?”
“Chẳng phải đang đợi ngươi ở đây sao?”
“Ta…”
Hai người cũng này rất thú vị, bầu không khí đang nghiêm túc bỗng chốc được thêm chút hài hước.
Dương Huyền Tông vuốt râu, hai tiểu bối này, càng nhìn càng thấy xứng lứa vừa đôi.
Trong suy nghĩ của Linh Lung thì công chúa Đại Hạ và Thánh Tử Thiên Tông đúng là trời đất tác hợp.
“Một cây cải thảo trắng phau đấy!”
Bốn vị pháp sư hộ quốc tuy không nói gì, nhưng thái độ đã nói thay tất cả.
Hoàng phi chỉ cười chứ không đáp, nếu Triệu Bân có thể làm con rể của bà ấy thì chẳng còn ai phù hợp hơn được nữa. Đợi lúc nào đó hắn tấn cấp lên Thiên Võ, ắt hẳn là sự tồn tại vô địch thiên hạ, đồng thời chắc chắn sẽ vượt xa Hồng Uyên của Đại Hạ.
Cả địa cung này chỉ có mỗi Long Chiến sa sầm mặt mũi. Đó là cây cải thảo nhà ông ta cơ mà, dường như sắp bị con heo này ủi mất rồi, nếu tính theo thứ tự trước sau còn là tiểu tam cơ, nghĩ như vậy, làm sao mà không tức chứ!
Còn nữa, tên tiểu tử này gõ đầu ông ta một cái, giờ này nghĩ lại còn thấy đầu óc ong ong. Đường đường là hoàng đế Đại Hạ, lão tử không cần thể diện nữa chắc?
“Ta lớn hơn ngươi một bậc, gọi sư thúc đi!”, ở bên này vẫn chưa chịu thôi, Long Phi nghẹn họng bèn lấy bối phận ra hù dọa Triệu Bân.
Triệu công tử không sợ chiêu này, gì mà sư thúc chứ? Hắn là đồ đệ của Nguyệt Thần đấy, nếu hắn được tính theo bối phận của Nguyệt Thần thì bất cứ ai có mặt ở đây cũng phải gọi hắn một tiếng: Sư sư sư sư sư sư sư sư sư sư sư… tổ.
Khúc nhạc đệm này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Đùa giỡn thì đùa giỡn thì chính sự vẫn phải tiến hành.
Không lâu sau đó, bốn vị pháp sư hộ quốc dựng xong tế đàn, mỗi người nốc một hớp rượu, nhét một nắm dược hoàn rồi mới ngồi xuống bốn góc. Thấy bốn người kia ngồi xuống, Triệu Bân cảm thấy toàn thân thiếu tự nhiên, nhớ tới ngày ấy đau đớn xé gan xé ruột, mối thù này hắn vẫn còn nhớ kỹ lắm.
Soạt!
Dương Huyền Tông phất tay, đưa Khô Lâm lão quỷ lên tế đàn, đặt vào giữa trung tâm. Cao thủ Chuẩn Thiên này bị khống chế tâm trí, giống như một con rối, ngồi im bất động ở đó, e rằng cũng chẳng biết mình sắp bị soát hồn.
Đối với Đại Hạ mà nói, bắt lão ta tới soát hồn đúng là vô nhân tính.