Bốn vị pháp sư hộ quốc “hừ” một tiếng rồi đồng loạt ngừng soát hồn. Tình hình đã rõ ràng, không cần soát thêm: là Quỷ Minh hạ ấn chú, từ đầu đến cuối là tên đó âm thầm gây rối. Muốn cướp quyền thì cứ thẳng thừng mà làm, dùng thủ đoạn hạ đẳng như thế này đúng là mất hết uy nghiêm của cao thủ Thiên Võ.
“Dã man đấy”.
Dương Huyền Tông và Linh Lung hít một hơi thật sâu.
Phải biết rằng trong số những người trúng bùa chú có không ít người là đồ đệ và đồ tôn của Quỷ Minh. Với tư cách là lão tổ, vị cao thủ này có vẻ quá tàn nhẫn, đối xử với người nhà mình còn máu lạnh như vậy, đòi nuốt huyết mạch của họ, đòi biến đồ đệ đồ tôn của mình thành những ngụy bí giả không có cảm xúc.
Long Chiến im lặng đến đáng sợ, trong đôi mắt lóe lên hàn quang.
Hoàng phi Vũ Linh ở bên cạnh ông ta càng lộ ra sát ý đáng sợ.
Long Phi cũng không kiềm được ý muốn giết người.
Từ khi biết chuyện ấn chú đến nay, cô ta từng âm thầm liệt kê rất nhiều cái tên, lão tổ U Huyền, Đại Tế Ti, Tử Y Hầu, Quỷ Minh, Vô Mi… bất kỳ ai trong số họ cũng cực kỳ có khả năng.
Không ngờ rằng thực sự nằm trong số đó.
“Chẳng trách nhiều người trúng chiêu đến vậy”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Nếu cao thủ Thiên Võ quyết tâm dùng thủ đoạn đê hèn thì rất khó tránh.
“E rằng sư tôn sẽ gặp nguy hiểm”.
Bàn tay ngọc ngà của Linh Lung siết chặt lại, sắc mặt cũng trắng bệch.
Đâu cần cô ta phải nói, mọi người ở đây đều biết rõ. Ở triều Long Đại Hạ, một mình ông ta đối đầu với tám người, không nguy hiểm mới lạ. Bây giờ còn lộ ra việc Quỷ Minh là kẻ hạ chú, tình thế càng thêm khẩn cấp, Quỷ Minh thực sự có thể âm thầm đặt bẫy Hồng Uyên. Ngoại trừ Quỷ Minh còn có lão tổ U Tuyền, Vô Mi Đạo Nhân, kẻ nào cũng ôm tâm tư riêng. Lúc này đây Hồng Uyên còn sống hay không cũng khó nói đấy.
“Phải nhanh chóng hạ gục dòng chính của Quỷ Minh”.
Sau một thoáng trầm ngâm, Dương Huyền Tông cất tiếng như đinh đóng cột.
Lời này được đám đông tán thưởng, trước hết cứ bắt người của Quỷ Minh đã, đợi ngày sau làm quân bài để đàm phán, đợi khi Quỷ Minh quay về, nếu có thể loại bỏ được ấn chú cũng tốt, nếu định đấu đá tới cùng, họ cũng không ngại đồng quy vô tận.
“Lệnh bài”.
Pháp sư hộ quốc thứ nhất giơ tay, nhìn về phía Long Chiến.
Long Chiến không nhiều lời mà đưa lệnh bài cho ông ta. Dù bối phận của Long Chiến khá thấp, nhưng ở Đại Hạ thì lệnh bài của ông ta hữu dụng nhất, cầm theo lệnh bài này có thể điều động hoàng ảnh vệ của Đế Đô, Trấn Ma Ti, ngự lâm quân, vào thời kỳ đặc biệt nào đó thậm chí còn điều động được binh lính từ biên quan.
“Các ngươi chớ manh động, cứ giao cho lão phu”.