Triệu Bân khẽ quát lên trong lòng, tâm trí vọt lên tầng không.
Trong thời khắc ấy, mi tâm của hắn xuất hiện một hoa văn cổ xưa, một thứ hoa văn bí ẩn thuộc về huyết mạch, sáng chói như vàng với khí vận dồi dào bên trong, thậm chí còn có khí chất bá đạo đi cùng với khí vận.
Đùng!
Một tiếng nổ mà người ngoài không nghe thấy vang lên trong đầu Triệu Bân.
Trong ý cảnh của tâm trí, hắn bước qua cánh cửa ấy, tâm trí rơi vào trong mênh mông, một tiếng “đùng” vang lên. Cũng đúng lúc này, một món đồ rơi xuống khỏi cơ thể hắn. Thứ gì thế? Là mặt nạ da người, dường như nó không “hợp cạ” với hoa văn huyết mạch nên bị hất bay ra ngoài.
Sau đó, một gương mặt đẹp trai lập tức hiện ra.
Trong đại địa linh mạch.
Triệu Bân khoanh chân ngồi ở đó, khải tượng lượn vòng xung quanh.
Vượt qua cánh cửa thứ nhất, cảm giác thực sự rất kỳ diệu, kỳ diệu tới mức hắn chìm đắm và quên luôn bản thân mình, không phát hiện ra trên người rơi mất thứ gì đó. Hắn rơi mất cũng không sao, chỉ khiến công chúa Đại Hạ kinh ngạc đến đờ đẫn, thần sắc chẳng khác nào em gái Sở gia lúc trước, kinh ngạc, sững sờ, chấn động, hoài nghi, đủ mọi sắc thái được phô diễn hoàn hảo trong khoảnh khắc này.
“Triệu… Triệu Bân?”
Long Phi hé miệng, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
E là cả Đại Hạ đều nhận ra gương mặt này, bởi vì quá nổi tiếng, đến tận lúc này vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều cáo thị truy nã Triệu Bân dán khắp hang cùng ngõ hẻm, muốn không thấy cũng khó.
“Sao hắn lại là Triệu Bân?”
“Hắn làm thế nào né được đại trận soát hồn?”
“Người xông vào Hình Tháp cũng là hắn ư?”
Long Phi không ngừng lẩm bẩm, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô ta chấn động, chấn động vì sự hào sảng và gan dạ của Triệu Bân. Tử Y Hầu tìm bắt hắn khắp thế giới, hắn thì hay rồi, dám dùng thân phận Cơ Ngân trà trộn vào Thiên Tông, còn trở thành Thánh Tử của Thiên Tông. Che giấu cẩn mật như thế, diễn xuất xuất thần nhập hóa như vậy, chẳng trách Tử Y Hầu không tìm được hắn.
“Cơ Ngân, nghĩa là “ghi thù nhớ hận” à?”
Lúc này đây, cô ta mới biết được hàm ý của cái tên này. Vì sinh tồn mà diễn kịch, vì thù hận mà bôn ba, đeo mặt nạ da người là Cơ Ngân, cởi mặt nạ ra mới thực sự là Triệu Bân. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy chàng thanh niên trước mặt lạ lẫm đến thế, vô cùng xa lạ.
Lúc cô ta mải nhìn thì Triệu công tử đã tỉnh.
Khi mở mắt ra, trong đôi mắt hắn còn bắn ra hai luồng sáng màu vàng rực ẩn chứa uy lực, khiến không khí lóe lên ánh lửa, còn chọc thủng hai cái lỗ trên linh mạch ở phía đối diện.
Hai mắt của hắn thêm sâu sắc.