Vân Phượng hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm ra.
Đáp lại cô ta chỉ có sát khí lạnh như băng như cuồng phong tràn đến.
Đó chính là sát khí của Triệu Bân.
Hắn cầm kiếm Long Uyên, từng bước bước ra từ trong bóng đêm, sát khí mãnh liệt lạnh băng khiến cho đại địa dưới chân cùng hoa lá cây cỏ cũng đều đóng băng từng tấc một.
Thật là một luồng sát khí đáng sợ.
Đừng nói đến Liễu Như Nguyệt, ngay cả Vân Phượng nhìn thấy sát khí này cũng phải run rẩy.
Có lẽ là do trời quá tối, cũng có lẽ là do đối phương che chắn quá kín cho nên cả hai đều không thể nhìn thấy rõ thực hư, chỉ có thể thấy một thân ảnh mơ hồ như u linh từ cửu u hoàng tuyền đến đây.
"Ngươi là ai?", Vân Phượng lạnh lùng nói.
Triệu Bân không đáp, cũng không dừng chân, sát khí càng lúc càng bộc phát dữ dội.
"Cố làm ra vẻ huyền bí".
Vân Phượng thi triển thân pháp quỷ mị, tung ra một chưởng cách không đánh đến.
Triệu Bân vung kiếm, dễ dàng hóa diệt chưởng uy, đồng thời cũng đã phá hủy chân nguyên hộ thể của Vân Phượng. Cô ta đường đường là cường giả Chuẩn Thiên vậy mà đã bị hắn chém một kiếm trở mình, huyết quang chói mắt hiện ra còn nhiễm ánh vàng rực rỡ của kiếm ý.
"Thiên linh ấn".
Công phạt của Liễu Như Nguyệt cũng đã tới, cô ta tung ra một chưởng từ trên trời đánh xuống.
Triệu Bân thậm chí còn không thèm nhìn tới cô ta, ngay lập tức thi triển thần long vẫy đuôi hóa diệt thiên linh ấn. Liễu Như Nguyệt cũng bị chấn trở mình, một chiêu này hắn đã nương tay chứ nếu như dùng toàn lực thì Liễu Như Nguyệt đã xuống hoàng tuyền rồi.
"Thần long vẫy đuôi?"
Vân Phượng nheo mắt, cô ta đã nhận ra bí pháp này.
Liễu Như Nguyệt bị đánh ngã xuống đất thất tha thất thiểu, nhưng cô ta cũng có thể nhận ra thanh kiếm của Triệu Bân, đó là một món binh khí hung hãn, chính là kiếm Long Uyên của Thánh tử Thiên Tông.
"Cơ Ngân".
Ngay cả cô ta còn nhận ra thì làm sao Vân Phượng có thể không nhận ra?
"Là ta".
Triệu Bân thản nhiên nói, không còn giấu giếm nữa.
Hắn vừa dứt lời thì đã cởi hắc bào ra để lộ ra hình dáng thật của mình.