Không cần Triệu Bân nói thì Huyễn Mộng cũng ngày ngày quan sát hình tháp.
Người này trên lưng luôn mang theo thù hận, cuộc sống đã quá mệt mỏi rồi.
Có lẽ chỉ sau khi giết chết được Tử Y Hầu thì hắn mới thực sự trút bỏ được gánh nặng của mình.
Quác!
Đại Bằng dang rộng đôi cánh của mình, như một luồng sáng vàng bay xẹt qua bầu trời.
Đại Bằng rất có linh tính, có thể ngửi được sự bi ai từ chủ nhân, trong khi đó tiểu kỳ lân còn nhạy cảm hơn, nó chạy ra khỏi đan hải rồi nằm ở bên cạnh Triệu Bân, thỉnh thoảng lại cọ đầu vào người Triệu Bân.
Triệu Bân khàn giọng cười, không nói gì.
Hắn khoanh chân ngồi im lặng suốt chặng đường, sau khi ngủ một giấc dài tâm tình của hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn, chính vì tâm tình bình tĩnh cho nên hắn lại có thể suy nghĩ rõ ràng. Trước khi chết huyết mạch của Vân Yên đã bị nuốt chửng, đây là chuyện sẽ xảy ra khi người trúng chú chết hay là do Quỷ Minh có thể điều khiển ma chú từ xa, muốn cắn nuốt huyết mạch của ai là liền cắn nuốt?
Không lâu sau, hắn đã trở lại thành Thiên Thu.
Lần này vẫn có rất nhiều người đón hắn ở cổng thành nhưng không có ai tỏ ra vui vẻ. Tất cả mọi người đều biết sư phụ của Triệu Bân đã chết và hắn đang rất thương tâm. Hơn nữa, thành Thiên Thu hiện tại còn đang xảy ra biến cố, mấy lão cường giả đi đến Vân U Cốc cho đến nay vẫn chưa đi ra ngoài, đây chính là một tin dữ, bây giờ bọn họ thật sự không thể cười nổi.
"Hãy nén bi thương".
Phượng Vũ cũng ở đó, buồn bã thì thầm.
Triệu Bân mỉm cười, nhìn quanh thành Thiên Thu.
Thương Khung không có ở đây, mấy người đại trưởng lão Ma gia cũng không có ở đây, trong thành chỉ còn một cường giả Chuẩn Thiên là Tử Linh nhưng công pháp xảy ra vấn đề cho nên đang bế quan, còn những người khác đa phần đều đang ở Vân U Cốc.
"Sao không đợi ta?"
Triệu Bân cau mày mất một lúc.
Nếu như mấy lão cường giả của thành Thiên Thu đều chết ở Vân U Cốc thì thương vong này thật sự thảm trọng.
"Bọn họ cũng rất muốn tìm ngươi".
Ma Tử ho khan một tiếng, Phượng Vũ hít sâu một hơi.
Câu này hai người chỉ nói một nửa nhưng Triệu Bân hẳn là có thể hiểu được, thời gian này cho dù bọn họ có muốn tìm Triệu Bân thì cũng không đành lòng quấy rầy, có ai ngờ mấy lão cường giả vừa bước vào Vân U Cốc liền không thấy tăm hơi, chỉ có quỷ mới biết được bên trong Vân U Cốc có ẩn giấu huyền cơ gì.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không sai.
Môn chủ La Sinh Môn là ai chứ?
Nơi cô ta cất giấu bảo bối làm sao có thể đơn giản được?
Chỉ có thể trách bọn họ quá liều lĩnh.
“Có thể hỏi Diêm La Mặt Quỷ không?”, Triệu Bân nói.
“Ta hỏi rồi, nhưng hình như hắn ta không biết gì về Vân U Cốc”, Phượng Vũ thì thào nói, chuyện này rất bình thường, bảo địa của La Sinh Môn làm sao có thể dễ dàng để cho kẻ khác biết, cho dù là sát thủ cao cấp cũng vậy.
"Tất cả đều ở lại trong thành đi".
Triệu Bân không nói nhiều, liền xoay người rời đi.