Nơi đây là một dãy núi.
Bên trong dãy núi có hàng vạn đỉnh núi.
Dưới ánh sao, Triệu Bân dừng lại trước dãy núi.
Chính là nơi này.
Hắn cầm lấy bản đồ, đi lên một đỉnh núi rồi đưa mắt nhìn bốn phía, địa hình núi non ở đây trùng khớp với bản đồ, theo những gì Phượng Vũ và Ma Tử nói thì Vân U Cốc nằm sâu trong dãy núi này.
Thu lại bản đồ, hắn tiến vào trong dãy núi.
Trong khoảng thời gian này hắn đã biến ra rất nhiều phân thân mở đường, bởi vì địa thế của dãy núi rất tà hồ, nhìn từ bên ngoài thì không thấy nhưng khi đi vào trong mới thấy có rất nhiều sương mù, càng vào sâu thì sương mù càng dày đặc.
Hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời.
Vào lúc này, ngay cả những ngôi sao trên bầu trời đêm cũng trở nên mơ hồ.
Hắn càng đi sâu vào trong thì ngay cả sao trời cũng không thể nhìn thấy được nữa, sương mù ở đây đã che phủ toàn bộ thiên địa.
Triệu Bân mang đôi giày tím vàng vào chân, bước trên không trung như một con diều.
Từ trên không trung nhìn xuống thì không thấy sương mù trong dãy núi, nhưng mặc dù không có sương mù thì sự vật trong núi lại có sự khác biệt rất lớn so với khi hắn nhìn từ bên dưới. Đây rõ ràng là một phép biến hóa kỳ lạ khiến cho chân tướng bị che lấp, chỉ có cảnh tượng mà người đứng trong dãy núi nhìn thấy mới là thật.
"Mê huyễn trận thiên nhiên sao?"
Triệu Bân lẩm bẩm rồi lại từ trên trời bước xuống dưới.
Thảo nào tìm Vân U Cốc lại khó khăn như vậy.
Dãy núi này bao phủ cả một vùng rộng lớn nhưng từ trên không nhìn xuống thì trông hết sức hư ảo, bước vào trong dãy núi còn bị sương mù nhấn chìm, muốn tìm một địa điểm ở bên trong dãy núi thì thật sự không biết phải tìm đến ngày tháng năm nào.
Còn chưa tới Vân U Cốc mà đã gặp phải huyền cơ.
Bước vào Vân U Cốc chắc chắn còn nhiều càn khôn hơn nữa.
"Lão đại, tìm ra rồi".
Phía trước có tiếng phân thân gào to.
Không cần phân thân nói thì Triệu Bân cũng đã phát hiện.
Phía trước thật sự có một sơn cốc.
Phía trước sơn cốc có một tấm bia đá cổ kính đứng sừng sững.
Trên bia đá có khắc ba chữ: Vân U Cốc.
"Đúng là Vân U Cốc".
Triệu Bân nhìn tấm bia đá, suy nghĩ hồi lâu.