Triệu Bân chỉ hít một hơi thật sâu.
Hắn không biết môn chủ La Sinh Môn có nói linh tinh hay không, hắn cũng không biết báu vật của cô ta có được giấu ở đây hay không, nhưng Vân U Cốc này chắc chắn là một cái bẫy. Trong những người từng tiến vào, không có thê thảm nhất, chỉ có kẻ này thê thảm hơn người kia. Đến tận lúc này vẫn còn khá nhiều người chưa được tìm thấy.
“Báu vật giấu đâu rồi?”
Thương Khung nhiều lần lên tiếng hỏi, đã bị thương đến mức này mà vẫn còn tâm trạng tìm báu vật. Chủ yếu là vì không cam tâm, bị “chơi xỏ” chật vật như thế mà không kiếm được thứ gì chẳng phải là xấu hổ lắm sao? Lúc nào đó, Ma Quân sống lại thì chắc sẽ mắng ông ta thêm một trận, làm cái gì cũng không nên thân mà!
Báu vật giấu đâu rồi?
Đây cũng là điều mà các trưởng lão muốn hỏi.
Mỗi lần nhắc đến điều này, họ đều liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân khẽ lắc đầu, nhìn suốt dọc đường cũng không thấy báu vật đâu, hiển nhiên đây là một cái bẫy.
“Kìa!”
“Bên kia có một người!”
Đi tới một chỗ, tam trưởng lão của Ma gia đột nhiên hô lên.
Không ai bị mù, ai cũng trông thấy rồi.
Là Phong Tế, ngày thường im hơi lặng tiếng như cục đất vậy, nhưng sau khi trúng phải ảo thuật thì cực kỳ hoạt bát, ông ta đang kéo một cây dây mây làm xích đu, cười như một tên ngốc.
Có lẽ...
Bên dưới lớp vỏ lạnh lùng của ông ta cũng ẩn giấu một trái tim không yên phận.
Để kỷ niệm thời khắc này, mấy lão già tự giác lấy ra tinh thạch ký ức, nghiêm túc chụp lại toàn bộ, sau này cho Phong Tế xem, để ông ta đừng xị mặt ra nữa.
Đám đi cứ đi đi ngừng ngừng.
Cứ đi tới một nơi là lại có một người được tìm thấy.
Tuy rất chật vật, nhưng chí ít không ai mất mạng. Khi nhìn lại sơn cốc này trong trạng thái tỉnh táo, đám đông tỏ ra vô cùng kiêng dè. Mộng cảnh bao trùm sơn cốc, không thể đề phòng được, dù là cao thủ Thiên Võ tiến vào cũng sẽ trúng chiêu! Quả là đánh giá thấp môn chủ La Sinh Môn rồi, cô ta biết chọn chỗ quá.
Dùng hết chín ngày, họ mới tìm đủ người.
Tuy đã đủ người rồi, nhưng không thấy Tiểu Kỳ Lân đâu cả.
Đám đông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Đến cả Triệu Bân cũng thế, là do hắn lơ đễnh hay là ý thức mơ hồ nên Tiểu Kỳ Lân chạy mất mà bản thân hoàn toàn không hay biết.
“Đi đâu rồi?”
Đám đông gãi đầu gãi tai, mặt mày mờ mịt.