Nghĩ đến đây, cô ta lập tức giơ tay túm lấy nó qua khoảng không, lòng bàn tay có phù văn, giữa những ngón tay cũng có hoa văn bí ẩn, tạo thành một thứ xiềng xích đáng sợ, khóa chặt lấy Triệu Bân.
Ta trốn!
Triệu Bân đã đoán được từ trước, dùng thuấn thân thoát ra khỏi khu vực này.
Sau đó chỉ thấy hắn cắm đầu xuống sông.
Có lẽ vì đuổi theo quá nhanh, không phanh kịp, môn chủ La Sinh Môn cũng cắm đầu xuống theo.
Đợi khi nhìn lại, đó chẳng phải sông.
Đó là một cái hồ.
Hồ nước này rất kỳ dị, nó có trọng lực rất khủng khiếp, nếu không, Triệu Bân cũng không cắm đầu vào đó.
Mạnh như môn chủ La Sinh Môn còn trở tay không kịp.
Đúng là cô ta từng tới Vân U Cốc mấy lần, nhưng hiểu biết chỉ như một góc của tảng băng chìm, quá nhiều nơi quỷ dị mà cô ta không hay biết. Ví dụ như mặt hồ này, nhìn từ ngoài vào chẳng thấy gì, sóng nước lóng lánh, nhưng một khi tiến vào phạm vi của hồ nước sẽ gặp phải trọng lực đáng sợ.
Vì không kịp trở tay nên mới cắm đầu xuống sông đây mà!
Phụt!
Triệu Bân phun ra một búng nước hồ.
Sau đó, hắn lại lặn xuống đáy.
Rơi vào hồ nước này mới biết, không chỉ trọng lực mạnh đến đáng sợ, bên dưới còn có lực hút đáng sợ không biết, cũng không biết là bị đè xuống hay là bị hút xuống.
Phụt!
Môn chủ La Sinh Môn cũng gặp cảnh chật vật không kém gì.
Hình ảnh “uyên ương hí thủy” này chẳng đẹp đẽ gì.
Một người là Thánh Tử Thiên Tông, một người là môn chủ La Sinh Môn, từ khi rơi xuống hồ nước này giống như hai con vịt cạn chết đuối, bì bõm một hồi, liên tục ngoi đầu lên rồi cũng liên tục chìm xuống, bị sặc nước hồ nên nước mắt lưng tròng.
Ta trốn!
Triệu Bân “ùm” một tiếng, lại ngoi lên.
Thời khắc đó, hắn dùng thiên nhãn nhắm tới một tảng đá bên ngoài hồ nước, thay đổi vị trí với nó để thoát ra khỏi cái hồ này.
Đùng!