Soạt!
Triệu Bân không dám nhìn thêm, quay đầu bỏ chạy.
Sau lưng hắn là tiếng nổ vang trời, một chưởng của môn chủ La Sinh Môn bá đạo tới mức nào, cả đỉnh núi sừng sững bị chưởng của cô ta đánh sập, mỗi một viên đá vụn cũng cuốn theo khí thế mạnh mẽ, làm chân nguyên hộ thể của Triệu Bân bị nứt ra.
“Đi đâu hả!”
Môn chủ La Sinh Môn thét lên, phất tay ra một đống kiếm khí.
Đương nhiên đòn tấn công của cảnh giới Thiên Võ rất mạnh, đừng thấy là chiêu quần công nhưng kiếm khí của môn chủ La Sinh Môn lại có sức mạnh hủy diệt, vô số cây cổ thụ bị chém gãy, đến cả vách đá cứng rắn cũng bị chém nứt như một tờ giấy.
Bụp!
Keng!
Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm để nó bay quanh mình, vừa trốn tránh vừa phòng ngự. Tất cả kiếm khí bổ tới đều bị chặn lại, tiếng leng keng như kim loại va vào nhau không ngừng vang lên bên tai, tia lửa tóe ra liên tục, may là Triệu Bân hắn, nếu đổi thành cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao khác thì đã sớm bị chém thành một đống thịt nát rồi.
“Mộ Thiên: Tàn Nguyệt!”
Môn chủ La Sinh Môn quát, giơ một tay ra bấm ấn quyết.
Bỗng dưng, bầu trời rung chuyển, bên trên diễn hóa ra một vầng trăng, một mặt trăng không hoàn chỉnh, tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Ánh trăng mang theo ý cảnh mộng ảo, đầy ma tính, chiếu lên người Triệu Bân thì biến thành phong ấn cực mạnh.
“Tàn Nguyệt cái đầu ngươi!”
Triệu Bân chửi thầm trong bụng rồi tinh luyện tiên lực thành Cửu Tự Tru Tiên Quyết bay ngược lên trời, bổ tan trăng khuyết, đến cả ánh trăng chiếu xuống cũng biến thành một vùng tối rồi biến mất giữa trời đất.
Vẫn chưa hết!
Theo sau trăng khuyết là bầu trời đầy sao.
Ánh sao kỳ dị hơn cả ánh trăng lúc nãy, nó mang theo sức hóa diệt cực mạnh, hễ nơi nào bị ánh sao chiếu xuống, bất kể là hoa cỏ hay cổ thụ, tất cả đều sẽ lập tức khô héo ngay.
Triệu Bân đứng bên dưới đương nhiên cũng khó tránh được. Tiên lực vờn quanh, chân nguyên cuồn cuộn đều lập tức biến mất, đến cả võ hồn cũng yếu đi.
Chuyện này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Không hổ là cảnh giới Thiên Võ, có không ít thủ đoạn thông thiên.