“Đây là cảnh giới Thiên Võ sao?”
Cõi lòng của Triệu Bân dậy sóng, không ngờ chiến lực mạnh nhất của hắn mà vẫn không làm gì được môn chủ La Sinh Môn, cảnh giới Thiên Võ đúng thật là danh bất hư truyền.
“Đánh không lại!”
Không biết bao nhiêu hiệp rồi, Triệu Bân hoảng hốt, quay đầu chạy lần nữa.
Vèo!
Môn chủ La Sinh Môn nhanh như một tia sáng, bám sát không tha.
Bùm! Uỳnh!
Vân U Cốc trong đêm không còn sự yên tĩnh.
Triệu Bân vừa chạy vừa độn, môn chủ La Sinh Môn lại vừa đuổi theo vừa đánh, hai người họ vừa rượt bắt vừa đánh nhau, tiếng nổ vang rền cả trời đất, thung lũng đang yên đang lành đã trở nên tan tác vì hai người họ.
“Bên trong náo nhiệt thật đấy!”
Bên ngoài thung lũng, các trưởng lão đều hóng tai nghe.
“Là dư âm của đại chiến!”
“Tên nhóc đó đang đánh nhau với ai?”
“Lẽ nào còn có nhân vật đáng sợ trong thung lũng?”
Mọi người lẩm bẩm, đang muốn vào trong giúp đỡ.
Nhưng nghĩ lại thì lại thôi.
Mấy người bọn họ chỉ là gánh nặng, vào đó chỉ ngáng chân thêm mà thôi.
Xuỵt!
Bỗng nhiên, Thương Khung ra hiệu im lặng.
Mọi người nghe thấy thì đều nín thở, chắc họ cũng cảm nhận được nên tất cả đã cùng nhìn về một hướng, có tiếng sột soạt vang lên từ sâu trong tầng mây mù, hình như có kẻ đang chạy về phía này.
“Tránh ra!”
Thương Khung phất tay, dẫn đầu nấp vào trong bóng tối.
Mọi người cũng không ngồi yên, ai cũng tự tìm chỗ ẩn nấp, lặng lẽ chờ đợi người đến.
Dưới sự quan sát của bọn họ, một người áo đen chạy ra từ trong mây mù.
Có lẽ vì quá tối, hoặc cũng thể là bởi đối phương che chắn quá kĩ nên bọn Thương Khung không nhìn rõ được mặt, chỉ biết khí tức đối phương rất quái dị, hay nên nói là tên này không có khí tức, rõ ràng là tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng không để lộ ra chút chân nguyên nào.
Người áo đen đã dừng lại.