Cùng với tiếng phụ nữ thét lên, mây mù trong đêm lại trở nên mông lung mộng ảo, như tấm rèm che bên giường đang từ từ kéo xuống.
Bên ngoài Vân U Cốc.
Đám đông cường giả vẫn còn đợi ở đó, hoặc là khoanh chân ngồi dưới đất, vùi đầu lau chùi binh khí, hoặc là ngả người vào gốc cây, khoanh tay ngủ gật, hoặc là cầm tẩu thuốc chẹp chẹp nhả khói.
“Sao vẫn chưa ra nhỉ!”
Đám đông đã hỏi câu này rất nhiều lần.
Không ai đưa ra câu trả lời, cũng không một ai dám vào trong lần nữa, không có liên hỏa từ bảo liên đăng bảo vệ, tiến vào chỉ thêm rắc rối, đến cả người bình thường hay hô hào như Thương Khung cũng biết sợ rồi, ỉu xìu ủ rũ.
Ơ?
Từng có khoảnh khắc, không ít người phải ngước nhìn lên.
Cũng trong lúc đó, không ít người nhìn về phía Vân U Cốc.
“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Hình như là tiếng rên rỉ của phụ nữ”.
Mấy vị trưởng lão chụm đầu vào nhau, ngồi bên ngoài Vân U Cốc mà lầm bầm.
Tiếng rên rỉ?
Lời này vừa thốt ra, những người khác cũng ghé lại, đến cả mấy vị đang ngủ gật cũng tỉnh táo ngay lập tức, Thương Khung không nghiên cứu ngụy bí giả nữa, chạy nhanh hơn bất kỳ ai. Một đám người đen thùi lùi ngồi thụp bên ngoài Vân U Cốc, vểnh tai nghe ngóng tình hình bên trong.
“Đúng thật này!”
“Sao ta không nghe thấy?”
“Xuỵt… ngươi đừng lên tiếng!”
Con người mà, nhất là mấy kẻ vô liêm sỉ ấy, một khi có chung sở thích thì ghê gớm lắm, ví dụ như mấy lão già này, bây giờ không biết giới hạn liêm sỉ là thứ gì nữa rồi!
Các nữ trưởng lão thì sa sầm mặt mũi.
Không ai ngó ngàng tới nữ trưởng lão, họ còn đang bận nghe kia kìa?