Có lẽ là do tuổi đời của hắn còn trẻ, những chuyện trải qua chưa đủ nhiều cho nên không thể nào đàn ra được loại ý cảnh được lắng đọng lại qua năm dài tháng rộng.
Một đêm này còn dài hơn dự kiến.
Bên ngoài sơn cốc, đã ba ngày trôi qua.
Một khúc nhạc của cô gái áo đỏ đã đàn suốt ba ngày.
Tới ngày thứ tư cô ta mới đứng dậy rời đi.
Môn chủ La Sinh Môn nhanh chóng đi theo, không tin mình không thể tìm ra bảo bối. Cô ta đi theo thì Triệu công tử cũng đi theo, hắn cũng rất muốn biết bên trong Vân U Cốc rốt cuộc cất giấu bí mật gì, hơn nữa hắn còn muốn biết cốc chủ Vân U Cốc này có lai lịch như thế nào?
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng gặp bảo bối.
Cô gái áo đỏ vừa bước tới một nơi thì liền biến mất không thấy bóng dáng, nhưng ở nơi cô ta biến mất lại có cất giấu huyền cơ. Đó chính là một tòa địa cung, nói chính xác hơn thì đó là một không gian thế giới.
Địa cung không lớn, có ánh sáng nở rộ.
Đến gần hơn thì mới biết ánh sáng tỏa ra từ một viên linh châu màu tím trên một tế đàn.
Ánh mắt Triệu Bân sáng lên, kia là một thứ tốt, ý uẩn bao quanh viên linh châu chính là ý uẩn của Tiên, làn sương mờ ảo bao phủ nó chính là Tiên lực tinh túy vô song.
Ánh mắt của môn chủ La Sinh Môn bên cạnh hắn cũng sáng lên, tìm kiếm mấy ngày cuối cùng cũng tìm được bảo bối, kia hẳn là di vật của Tiên gia, tuy rằng cô ta không biết viên linh châu màu tím là gì nhưng cô ta biết nó nhất định có một khả năng quỷ dị, bởi vì khi nhìn vào viên linh châu màu tím thì võ hồn của cô ta đã bắt đầu run lên.
"Có cấm chế", Triệu Bân nhỏ giọng nói.
"Ta biết", môn chủ La Sinh Môn quan sát tứ phía, địa cung mặc dù không lớn nhưng lại được phong kín bằng rất nhiều bí văn mà mắt thường không thể nhìn thấy được, nếu như cô ta không có thiên nhãn thì cũng rất khó để có thể nhìn thấy, chỉ cần bước vào phạm vi cấm chế thì chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Cô vào trong lấy nó đi, ta sẽ đợi ở bên ngoài", Triệu Bân cười nói.
Môn chủ La Sinh Môn không để ý đến lời nói của hắn. Chút tính toán của ngươi làm sao có thể qua mặt được lão nương? Muốn thừa cơ hội bỏ trốn sao, không có cửa đâu!
Khuôn mặt Triệu Bân đen lại.
Nhìn môn chủ La Sinh Môn như vậy mà cũng rất sắc bén.
Keng!
Môn chủ La Sinh Môn phất tay phóng ra một ngọn phi đao.
Triệu Bân ngay lập tức nuốt nước miếng, dù có thiên nhãn thì hắn cũng không thể thấy rõ cấm chế ở đây. Phi đao của môn chủ La Sinh Môn làm bằng chất liệu không tầm thường nhưng trong chớp mắt đã bị hóa diệt, nếu như có kẻ tùy tiện xâm nhập thì nhất định là sẽ chết mất xác, sợ là ngay cả tái sinh lực cũng không tái tạo lại kịp tốc độ hóa diệt.
"Thì ra là thế".